Nhìn dáng vẻ mâu thuẫn của cô, Hoắc Trạch Tích chần chờ vài giây,
“Nếu chưa nghĩ ra, bây giờ chưa cần trả lời.”
Cô cúi đầu, cắn môi: “Xin lỗi……”
Anh giơ tay sờ lên má cô, cười cười: “Là anh quá nóng vội.”
Anh nói rất phong vân khinh đạm, Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm,
cũng cười theo.
Lúc xuống núi trời đã chạng vạng tối, bà nội nhìn theo, mỗi bước đi
Nhan Tiêu rất lưu luyến, vẫy tay liên tiếp.
Đồng ý yêu cầu của Nhan Tiêu, lúc sau xuống núi Hoắc Trạch Tích
mang theo cô vào quán bán hàng rong nhỏ ven đường ăn bánh lạnh, Nhan
Tiêu ăn một phần bánh rán, mà bác sĩ Hoắc lại đứng quan sát.
Nhan Tiêu biết, bác sĩ Hoắc người này rất không thú vị, ngày thường
toàn từ chối quán ăn ven đường, từ chối thức ăn nhanh, không có ngăn cản
cô, xem như là anh nhượng bộ.
Nhưng cô vẫn giơ cái bánh rán trong tay lên, khuyên anh: “Anh không
nếm thử sao! Không nếm thử làm sao anh biết thích hay không?”
Hoắc Trạch Tích vẫn như cũ lắc đầu.
Nhan Tiêu giơ lên bên miệng anh: “Ukm! Bà chủ đang nhìn, anh như
vậy là không cho người ta mặt mũi!”
Hoắc Trạch Tích cau mày, thoáng nhìn qua bà chủ bán hàng rong đang
nhìn sang bên này, chần chờ một chút, vẫn cắn một miếng bánh rán.
Vẻ mặt anh không có gì, Nhan Tiêu vui tươi hớn hở hỏi anh hương vị,
anh hơi gật đầu.