“Em không mặc cái này! Anh mang nó đi đi?” Nhan Tiêu từ chối mặc
bộ quần áo này.
“Đã trễ thế này, em còn muốn anh đi ra ngoài?”
“Em tình nguyện mặc quần áo của anh!”
“…… Vậy em mặc quần áo của anh đi.” Bác sĩ Hoắc không kiên
nhẫn.
Nghĩ nghĩ, Nhan Tiêu lại thay đổi một loại phương thức khuyên bảo:
“Em còn nghe nói, mặc quần áo có lịch sử nhiều năm, sẽ bị chủ nhân của
quần áo này bám vào người!”
Hoắc Trạch Tích: “……”
Vẻ mặt cô sống không còn gì luyến tiếc, giọng nói càng ngày càng
thấp: “Cho nên lúc sau mặc nó, có lẽ anh nhìn thấy em, lại không phải là
em, từ nay về sau anh sẽ cùng một nữ quỷ đã chết nhiều năm lên giường,
kết hôn sinh con……”
Hoắc Trạch Tích đang chuẩn bị uống nước, tay đang cầm ly bỗng
nhiên run lên, ly nước theo đó rơi xuống đất, rơi vỡ tan.
Anh nhìn chằm chằm Nhan Tiêu: “……”
……
Mười phút sau, bác sĩ Hoắc mang quần áo kia đi.