Thời gian hai người im lặng, cảm giác được mỗi giây trôi qua đều rất
rung động.
Môi đụng chạm đến da thịt, Nhan Tiêu nhẹ nhàng cắn mút, một lát
sau, mới vừa lòng nhìn dấu ấn dâu tây in trên xương quai xanh của anh,
“Cho anh một dấu ấn.”
Khóe miệng Hoắc Trạch Tích nở nụ cười, một bàn tay gối lên sau đầu,
một cái tay khác véo mặt cô: “Đi một mình tới?”
“Đúng vậy.”
“Không mang theo cái gì?”
Anh hỏi, Nhan Tiêu mới nhớ tới bản thân cũng không mang theo sạc
điện thoại.
Quan trọng nhất chính là, trừ bỏ cái váy mặc tới đây, cũng không
mang theo quần áo tắm rửa, hơn nữa cái váy liền áo cũng không phải dễ
cởi, dưới tình huống vừa rồi, Nhan Tiêu còn nghe được tiếng xé quần
áo……
Nhan Tiêu trở mình xuống khỏi người anh, duỗi tay lấy cái váy ở mép
giường, cầm lấy vừa thấy, quả nhiên không ngoài dự liệu……
Vẻ mặt Nhan Tiêu hoảng sợ: “Vậy em mặc cái gì đây?!”
Ánh mắt Hoắc Trạch Tích dừng lại ở cái váy trên tay cô vài giây, sờ
lông máy, không hiểu sao rất muốn cười: “Hiện tại đi mua?”
Đã đến 11 giờ, đại khái là cửa hàng bán quần áo hoặc trung tâm
thương mại đều đã đóng cửa?
Nhan Tiêu giữ chặt chăn che ở trước ngực, “Hiện tại có thể mua
được?”