Không nhẹ không nặng, như là trừng phạt.
Nhan Tiêu ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh giữ lại hôn sâu, đặt
ở trên giường.
…………
Xong việc, Nhan Tiêu nằm chôn mình trong chiếc chăn màu trắng,
nhìn trần nhà treo trên đỉnh đầu, hai mắt thất thần, “Trước khi loại chuyện
này xảy ra, chúng ta có thể giao lưu trước một chút không được sao?”
Hoắc Trạch Tích nằm ở bên cạnh cô, giọng nói có chút khàn khàn:
“Giao lưu thân thể còn không đủ hiểu?”
“………”
Muốn ngồi dậy xem thời gian, cánh tay mới vừa khởi động, đã bị anh
cầm, lôi kéo, nửa người trên của cô mất lực, ngã ở trên người anh.
Nhan Tiêu muốn tránh ra, anh lại không buông tay, đột nhiên cảm thấy
mệt, dứt khoát cũng cứ nằm như vậy.
Tiếng xe cộ bên ngoài cửa sổ tối tăm giống như ở trong nước, tất cả
như biến mất, trầm mặc rất lâu, Nhan Tiêu chọc ngực anh, “Không nghĩ em
sẽ tới?”
Anh tùy ý mà lên tiếng, Nhan Tiêu cảm giác được lồng ngực anh có
chút chấn động.
Nghe thấy rất thoải mái, Nhan Tiêu thò lại gần, đôi môi lướt qua
xương quai xanh của anh, nhẹ giọng như là lẩm bẩm tự nói: “Nhưng em là
tới tìm anh.”
Hoắc Trạch Tích như có như không vuốt ve cái lưng trơn bóng của cô,
khẽ cười.