Vừa rồi cảnh trong mơ quá mức chân thật, khiến cho Nhan Tiêu cảm
thấy bi thương cảm xúc chưa có giảm xuống, quay đầu nhìn về phía Hoắc
Trạch Tích ngồi ở bên trái, anh yên tĩnh dựa vào ghế, ngủ rất an ổn.
Chân thật, người ở bên cạnh cô, dưới bầu trời đêm cách mặt đất ba
chục ngàn thước.
Chưa bao giờ thấy may mắn trào ra từ đáy lòng, vạn sự tốt nhất nhưng
mà “Vẫn sợ bóng sợ gió”.
Không thể kiềm chế được cảm giác giống như trùng sinh, Nhan Tiêu
đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay anh.
Hoắc Trạch Tích bị cô làm cho tỉnh giấc, theo thói quen sờ má cô,
bỗng nhiên cảm thấy ướt.
Anh ngồi dậy nhìn cô, quả nhiên thấy khóe mắt có nước mắt.
Không chờ anh hỏi, Nhan Tiêu mở miệng trước: “Vừa rồi em nằm mơ
thấy em đã chết……”
Anh trầm ngâm một lát hỏi: “Sợ hãi?”
“Mọi người đều không nhìn thấy em, anh đang đứng cạnh thi thể của
em, dáng vẻ rất bi thương, em gọi anh anh đều không nghe thấy……”
Máy bay gắp khối khí, có chút xóc.
Hoắc Trạch Tích lại nhắm mắt lại, giọng nói nhàn nhạt: “Chỉ là mơ
thôi mà.”
Đúng vậy, vẫn tốt, chỉ là mơ mà thôi.
Nhan Tiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sâu không lường được khiến cho
người ta cảm thấy sợ hãi, bóng tối giống như vô số con quái vật.