" Dì..." Nhan Tiêu không biết mở miệng thế nào, vừa nói đã dừng lại.
Hoắc Trạch Tích chần chừ hai giây: " Cô có rãnh không?"
Nhan Tiêu hơi cúi đầu: "Rãnh, rãnh."
"Thật ra không cần miễn cưỡng, tôi nói với mẹ một tiếng là được."
Nhan Tiêu vội vàng khoát tay, cật lực lắc đầu: " Hoàn toàn... Không có
miễn cưỡng."
Người bạn nhỏ Gia Gia cuối cùng cũng lên tiếng, hoan hô: " Dì Nhan
Tiêu có thể về nhà cùng chơi với cháu rồi!"