Nhan Tiêu cảm thấy hối hận, đã tới đây rồi cũng không thể trở về, chỉ
có thể hít sâu tiến về phía trước.
Cửa mở ra, Nhan Tiêu ngừng thở, mới vừa cười chào hỏi mẹ Hoắc,
liền bị kéo vào cửa: " Để dì nhìn một chút! Khi nhỏ ta thấy con nhất định là
tiểu mỹ nữ, quả thật bây giờ lại là một đại mỹ nhân!"
Được khen nên hơi sửng sốt một chút, Nhan Tiêu ngượng ngùng cười,
ánh mắt nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, anh không biểu tình gì, tự nhiên đi
đến phòng khách rót nước uống.
Nhan Tiêu đi vào phòng khách, chào hỏi ba của Hoắc Trạch Tích, lại
bị mẹ Hoắc kéo đến ngồi trên ghế salon: " Dì vừa cùng mẹ con nói chuyện,
con yên tâm ở đây đi, muốn ăn cái gì dì làm cho con?"
Bầu không khí ung dung, khẩn trương trong lòng Nhan Tiêu cũng biến
mất, cô cười ngọt ngào: " Con ăn cái gì cũng được, dì làm cái gì con đều
ăn"
Mẹ Hoắc nắm tay Nhan Tiêu không buông, vừa cười tán dóc mấy câu
tình trạng gần đây.
Một bên Gia Gia chân ngắn đi tới, muốn dắt tay Nhan Tiêu tách ra
khỏi bà ngoại, " Dì Nhan Tiêu nói sẽ chơi cùng con!"
" Con bao lớn rồi còn đòi dì chơi cùng? Đi chơi đồ của con đi!" Mẹ
Hoắc vung tay lên chỉ đống đồ xếp hình bằng gỗ của thằng bé.
Không dám cãi lệnh của bà ngoại, Gia Gia nhăn mặt đi ra, lại lạch tạch
chạy tới Hoắc Trạch Tích, bất mãn tố cáo: " Cậu, dì Nhan Tiêu gạt người,
còn nói sẽ chơi cùng con..."
Nhan Tiêu xấu hổ, đang muốn nói sẽ chơi cùng thằng bé một lát, đột
nhiên bị mẹ Hoắc kéo lên: " Đi, chúng ta vào phòng bếp một lát!"