Ra khỏi phòng bếp, mẹ anh còn nháy nháy mắt với cô để cô biết hai
người là đồng minh, có chút buồn cười.
Khi biết mẹ anh và cô bây giờ là người cùng chiến tuyến, Nhan Tiêu
cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, tâm trạng lo được lo mất cũng ít đi, nhưng
khi nhìn thấy Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu cảm thấy mẹ Hoắc ở một bên
với mình, tâm tình hơi phức tạp.
Cùng nhau nấu cơm đương nhiên là sẽ tán dóc, Nhan Tiêu ở trước mặt
người lớn rất được ưa thích, là điển hình cô gái ngoan ngoãn, mẹ Hoắc
càng ở chung càng có cảm tình với cô, không nhịn được mở lời: " Không
phải dì tâng bốc, dì cảm thấy con trai dì rất tốt, từ nhỏ đến lớn người thích
nó xếp một hàng dài"
Nhan Tiêu một bên làm đồ ăn một bên cười: " Con cũng cảm thấy anh
ấy rất tốt."
" Bất quá cũng có lúc, tâm tư của nó rất kín đáo, dì hy vọng nó có thể
mở lòng một chút..."
Động tác của Nhan Tiêu chậm lại, lại nhớ đến một việc liền hỏi: " Bạn
gái trước của anh ấy, quen nhau rất lâu sao?"
Cô nhớ lần trước ở trên radio nghe được, không rõ ý gì nghe anh nói
một câu " Em có khỏe không"
Mẹ Hoắc đi ra cửa nhìn một cái, chắc chắn không có ai mới nhẹ giọng
nói: " Hai đứa nó quen nhau khi du học ở nước ngoài."
Ưu tư khó hiểu trầm xuống, Nhan Tiêu tiếp tục: " Vậy sao lại chia tay
ạ?"
"Cô gái kia muốn ở lại Nhật Bản, Trạch Tích muốn về nước phát triển,
ý kiến không hợp, bên kia liền nói lời chia tay." Mẹ Hoắc vừa lắc đầu vừa