NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 103

− Nguyên, mình xin lỗi.
− Tại cậu không biết thôi mà.
Tiễn Nhã Vy về, Thanh Nguyên càng rơi sâu vào nỗi buồn. Minh Hiến cố
vỗ về cô, anh thông cảm với nỗi buồn của cô vì chính anh cũng đang buồn.
− Nếu em thấy buồn, chủ nhật, có thể đến nhà Nhã Vy rước cu Bốp về nhà.
Nhưng rồi ngày chủ nhật qua mau niềm vui không tồn tại, vòng tay Minh
Hiến vẫn tha thiết, anh vẫn quan tâm chăm sóc cô, nỗi đau và khát khao
làm mẹ cứ cháy bỏng trong tim Thanh Nguyên, cô vừa xót xa cho mình vừa
cho Minh Hiến.
− Em chưa ngủ sao Thanh Nguyên?
− Dạ!
− Hay ... mình xin 1 đứa con về nuôi nghe em?
− Đừng anh!
− Sao vậy? Trong nhà có trẻ con anh và em đều vui, mỗi lần thằng Bốp về,
anh thấy em cứ lưu luyến nó mãi.
− Nếu có xin con nuôi cũng đâu phải máu thịt của anh?
Minh Hiến phì cười:
− Em xin từ lúc còn bé và chúng ta nuôi dưỡng nó, khác nào do chúng ta
sinh nó ra, cũng như anh vậy, anh được ông nội em mang về nuôi, nhận gia
đình em làm chính gia đình anh.
− Để em suy nghĩ đã.
− Anh tùy em. Em nên biết dù em không thể cho anh một đứa con, anh vẫn
yêu em, tình yêu vẫn tròn đầy như thuở chúng mình mới yêu nhau.

Thanh Nguyên cảm động hôn lên trán anh, trong không gian ấm áp, môi
anh tìm môi cô, những say đắm đắm đuối vẫn như thuở đầu tiên. Trong
hạnh phúc và xót xa, nước mắt Thanh Nguyên rơi lặng lẽ, cô và anh có cả
ngàn lần ân ái cũng chỉ vậy thôi, cô chẳng cho anh được hạnh phúc của kẻ
làm cha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.