NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 157

Cái gật đầu của Vân Trúc như mở cờ trong bụng Tuấn Ngọc, anh ta hớn hở:
− Biết thức thời như vậy chớ. Còn không thôi, chơi thứ rẻ tiền 1 chút, chích
ma túy đó hiểu chưa, căn bệnh sida nó sẽ đến với cô tức thời.
Vân Trúc rùng mình:
− Bao giờ?
− Tối nay. Nếu cô đồng ý, tôi điện thoại cho ông ta. Thằng cha này thích cô
lâu lắm rồi.
− Tôi đã gật đầu rồi còn gì nữa.
Cô căm hờn:
− Anh là thằng khốn kiếp, khi anh chết quỷ sứ sẽ cưa 2 anh thả vào vạt dầu
sôi.
Tuấn Ngọc cười hì hì, những câu chửi mắng của Vân Trúc không làm anh
ta tự ái, bởi từ Vân Trúc, anh ta vẫn có những món tiền rất hời, cho dù cô
đang nợ ngấp đầu và những hợp đồng biểu diễn không còn béo bở nữa.
Đang trình thẻ phóng viên nhà báo để được lên phòng phỏng vấn nhà doanh
nghiệp nổi tiếng của tập đoàn Samo, Thanh Nguyên giật mình vì giọng nói
quen thuộc, cô quay lại và ... suýt kêu lên:
− Vân Trúc.
Vân Trúc đang khoát tay gã đàn ông mập mạp bụng như cái trống chầu, cả
2 cùng vào thang máy.
Thanh Nguyên làm vẻ thản nhiên:
− Hình như ca sĩ Vân Trúc thì phải.
Lập tức cô tiếp tân bĩu môi:
− Cô ta hát xuống dốc quá, nên hồi này phải cặp đỡ thằng cha ấy, thằng cha
ấy là con quỷ.
Thu thẻ báo chí lại, Thanh Nguyên cười gượng:
− Tôi lên lầu gặp ông Tama được chứ?
− Chị cứ đi Vân Trúc đang lên lầu 8, Thanh Nguyên đứng chờ thang máy,
cô buồn rầu nhìn lên cao, không hiểu Minh Hiến có biết hay không, nếu
biết hẳn anh đau lòng biết bao nhiêu.
Những lần gặp nhau, chỉ có 2 đứa trẻ huyên thuyên, còn anh trầm tư như
chìm lắng vào thế giới nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.