NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 159

Phương Dung

Nghiêng Một Suối Đàn

Chương 9

Chờ cho cha con Minh Hiến đi, Vân Trúc hấp tấp đi lại mở cửa nhà. Nửa
tháng nay cô không về nhà, ở luôn với Tuấn Ngọc và sống bằng đồng tiền
bẩn thỉu kiếm được.

Những số tiền kiếm được đêm trước đêm sau bay vèo qua cửa sổ, Vân Trúc
vẫn là kẻ trắng tay, cô buồn rầu và nuối tiếc thời hoàng kim của mình biết
bao.

Thời hoàng kim ấy chỉ đến một lần trong đời mỗimột con người và không
bao giờ có lần thứ hai. Cô đã khóc trong những đêm nuối tiếc quá khứ vàng
son, không còn nữa, gia đình chồng con, tất cả đều tuột khỏi tầm tay bởi
chính cô, bởi khát vọng đê hèn. Mở cửa nhà, Vân Trúc bùi ngùi. Bức ảnh
vợ chồng và đứa con phóng to treo trên tường, hạnh phúc biết bao nhiêu,
ngày ấy đâu còn nữa.

Khóc một lúc, Vân Trúc mới đi về phòng, cô lấy mớ quần áo của mình bỏ
vào valy. Mở chiếc valy, cô hết hồn bởi mớ tiền trong valy, mớ tiền mà
ngày xưa cô xem thường nó, giờ đây lại trở nên quý báu làm sao. Nhanh
như cắt, Vân Trúc gom hết bỏ vào ví của mình.

Đóng ví lại cô thừ người. Mình có nên lấy hết không? Số tiền này sẽ giúp
cô trả một số nợ để không phải trốn chui trốn nhủi hay ra đường cứ nơm
nớp sợ.

Minh Hiến còn khả năng kiếm tiền kia mà. Vân Trúc đóng ví lại không
chút phân vân, cô bỏ quần áo vào valy khóa lại, mau chóng rời nhà. Không
nên về nhà với Tuấn Ngọc, anh ta sẽ biết chuyện cô có tiền và đòi chia.
Anh ta đã hại cô ra nông nỗi này, cần phải xa lánh con người đó. Vậy là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.