NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 161

− Anh có rồi ... chiều hôm qua anh đã nhận tiền bán căn nhà anh đang ở, họ
cho anh ở lại một tháng.
Thanh Nguyên sững sờ:
− Anh kẹt tiền đến như vậy sao anh Hiến? Rồi anh định ở đâu?
− Anh tìm mua căn nhà nhỏ thôi, chắc cũng chẳng còn bao nhiêu vì Vân
Trúc nợ nhiều lắm.

Thanh Nguyên đau xót nhìn anh, trông anh già quá, như đã 60 vậy. Có lẽ
anh cũng lờ mờ hiểu những quan hệ không tốt của Vân Trúc rồi cũng nên.
− Rồi anh tìm được nhà chưa?
− Chưa. Anh định gởi thằng Đông cho em ngày chủ nhật để đi tìm nhà.
− Được, em trông giúp anh.
− Em cầm số tiền này đi, khi nào cần anh mượn.
− Dạ.

Đứa trẻ đổ xô ra mừng, tuổi trẻ vô tư, còn người lớn tâm trạng nặng trĩu ưu
tư.

Đưa con đi vòng qua một số nhà anh đã lấp danh mục xem xong, 2 cha con
đi ăn, Minh Hiến đưa con về nhà. Mở cửa vào nhà, anh linh cảm có 1 cái gì
khang khác, nên chạy vội vào phòng ngủ. Chiếc valy biến mất không còn
trong tủ, Minh Hiến rụng rời cả tay chân. Nhà vẫn khóa kỹ không có dấu
cạy cửa, anh hấp tấp mở tung tủ của Vân Trúc. Quần áo của cô không còn 1
bộ. Như vậy cô đã về nhà lấy quần áo bỏ vào valy mang đi và đã nhìn thấy
số tiền đó. Mồ hôi Minh Hiến vã ra.

Có thể nào như vậy Vân Trúc, anh còn phải thanh toán nợ cho em theo lời
hứa, ngày hôm qua khi giao bằng khoán nhà, Thủy mập đã ngốn mất của
anh triệu, 1 số tiền có thể mua được 1 căn nhà khá khỉnh, anh còn chưa biết
xoay sở làm sao với số tiền ít ỏi còn lại. Lục tung cả tủ, cũng không có đến
1 tờ giấy bạc cô để lại cho anh. Anh chua xót đến bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.