NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 155

Vân Trúc đập cửa ầm ầm, Tuấn Ngọc kéo cánh cửa cáu kỉnh:
− Làm gì như muốn phá nhà vậy?
Vân Trúc len vào, cô nằm chùi trên salông:
− Thuốc, anh Ngọc.
− Tiền. Cô tưởng thuốc đi nhặt hay trên trời rơi xuống cho cô hay sao?
− Có đưa hay không?
− Đưa thì đưa.
Trút thuốc ra tờ giấy bạc và bật quẹt lên, anh ta đưa vào gần Vân Trúc, cô
cúi xuống nhắm mắt lại, mặt đờ đẫn ...
Rầm. Cánh cửa mở mạnh vào. Tuấn Ngọc hốt hoảng đứng lên. Minh Hiến
đang đứng sừng sững, anh đau đớn nhìn cảnh tượng bẩn thỉu trước mặt
mình, rồi không dằn được anh tung 1 quả đấm vào mặt Tuấn Ngọc. Máu
mũi lẫn máu miệng Tuấn Ngọc trào ra, anh ta kinh hoàng ôm gương mặt
máu.
Minh Hiến nắm tay Vân Trúc lôi mạnh:
− Em tỉnh lại đi Vân Trúc.
Vân Trúc mở mắt ra, cô chưa tỉnh thuốc, mặt say say ngẩn ngơ.
− Về đi Vân Trúc.
Anh xốc nách cô lôi ra xe, Vân Trúc lúc này như đứa trẻ lên 3 không 1 chút
phản kháng, anh đẩy cô ngồi vào xe đóng cửa lại, ứa nước mắt nhìn cô.
− Ơ hay ...
Vân Trúc sực tỉnh, cô ngơ ngác nhìn quanh và đẩy mạnh Minh Hiến ra:
− Em đã nói rồi, em không theo anh về nhà đâu, em không bỏ được thuốc,
em không chịu được khi đói thuốc, anh có biết hay không?
− Anh van em, em hãy tỉnh lại đi Vân Trúc.
Cô ngồi dang ra xa lầm lì, cho đến lúc cả 2 về nhà. Mãi đến khi Minh Hiến
đóng cửa lại, Vân Trúc mới bật dậy, cô đập ầm ầm cửa:
− Anh định nhốt em hay sao vậy anh Minh Hiến?
− Anh sẽ nhốt em nếu như em không tự nguyện bỏ thuốc.
− Mở cửa, mở cửa.
Minh Hiến giận dữ đập vỡ tung mọi thứ trong phòng, càng đập vỡ nát cô
càng phấn khích vì Minh Hiến cả gan nhốt cô, anh tự cho mình cái quyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.