NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 154

− Theo anh về nhà.
− Em không về đâu.
Anh nhìn cô xót xa:
− Em ra nông nổi này sao Vân Trúc?
Vân Trúc lạnh lùng vung ta ra:
− Anh về nhà và ... làm đơn ly hôn đi.
− Anh van em về nhà đi Vân Trúc.
− Em đã nói em không về, anh đã đến quán rượu thì uống rượu đi, đừng nói
gì cả.
− Anh đi tìm em khắp nơi. Em hãy suy nghĩ kỹ đi, có nơi nào bằng nhà
mình đâu, con nó rất nhớ em.
Vân Trúc cười nhạt:
− Em chẳng muốn suy nghĩ gì cả. Điều em cần là ... tiền. Anh có tiền
không?
Trả tiền rượu dùm em đi, bọn chúng nó đang khinh bỉ vì em sẽ ghi sổ nợ rồi
hát mà trừ tiền. Em bây giờ là như vậy đó.
Minh Hiến ứa nước mắt:
− Anh sẽ trả tiền rượu cho em, em cứ về nhà đi, sẽ không ai đến đòi nợ đâu,
anh đăng bảng bán nhà, có người mua được giá là anh sẽ bán ngay.
− Bán nhà rồi anh ở đâu?
− Anh sẽ mua 1 căn nhà nhỏ để ở, em sẽ ở nhà cai thuốc, chỉ cần em có ý
chí chút, em sẽ bỏ được.
Vân Trúc cau mày:
− Em đã nói không về rồi mà.
Cô xua đùa anh ngã chỏng gọng để chạy ra đường, đau quá Minh Hiến cố
gượng dậy đuổi theo:
− Vân Trúc, em đừng đi.
− Cô ấy chưa trả tiền rượu.
Bị phục vụ chận lại, Minh Hiến phải móc ví trả tiền rượu, anh chạy ra
đường, Vân Trúc đã chạy biến đi ngõ nào. Anh đứng ngẩn ngơ đau khổ, hy
vọng kéo cô về gia đình, xem ra chẳng dễ dàng.
− Mở cửa Tuấn Ngọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.