NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 166

Trúc sẽ dẫn thân đến tìm anh, dù có tiền cô ta cũng không dám đi mua cái
chất trắng chết tiệt đó.
− Anh làm gì lâu dữ vậy?
Vân Trúc bước vào mặt tươi tỉnh. Tuấn Ngọc cười mai mỉa:
− Con người có tiền có khác, mặt tươi tỉnh vác hất lên trời.
− Anh muốn ám chỉ cái gì vậy hả?
− Cái gì thì em biết rõ hơn anh mà, em xài tiền sung sướng, còn mặt anh
bầm tím, môi sưng vù lên, thật là bất công.
Vân Trúc cau mày:
− Anh mà cũng bị hạ do ván nữa à?
− Sao không? Ông chồng già yêu quý của em đấy.
− Minh Hiến, anh ấy đến đây à?
− Còn ai trồng khoai đấy này. Đêm qua hắn đến đây chửi mắng anh thậm tệ
rồi đánh anh ra nông nổi này đây. Trong lúc đó em ẵm gọn tiền của hắn xài
1 mình, đồ ti tiện.

Biết không cho anh ta tiền khó mà yên. Vân Trúc rút 1 xấp nép vào người
anh ta:
− Nếu tôi ti tiện anh không lợi dụng được tôi đâu, anh cầm lấy, còn số tiền
này anh đi mua thuốc cho tôi.
Có tiền, Tuấn Ngọc trở nên tươi tỉnh giọng anh ta ngọt ngào:
− Chà, người có tiền có khác. Được bao nhiêu vậy?
− Có bao nhiêu đâu, trả nợ hết trơn rồi.
− Bán 1 căn nhà mà em nói không bao nhiêu?
− Tôi nói trả nợ hết, anh mở lỗ tai ra mà nghe cho rõ.
− Tôi không thèm bao nhiêu đây đâu.
− Vậy chớ anh muốn bao nhiêu? Nè, đừng có bức hiếp tôi, tôi chẳng nợ nần
gì anh đâu. Anh nên nhớ nếu anh la lên cho mọi người biết tôi nghiện ma
túy, thì anh cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, đồ ma cô.
Tuấn Ngọc cười gằn:
− Cô vừa có chút đỉnh tiền đã muốn lên mặt với tôi.
− Xưa nay tôi có nhiều tiền hơn anh hay anh có nhiều tiền hơn tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.