NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 165


Bắc nước lên bếp xong, Thanh Nguyên phải rửa mấy cái ly và phin café tất
cá đều đóng vàng.
Pha xong ly café, Thanh Nguyên mang lên, cô nhăn mặt vì căn phòng đầy
khói thuốc. Cô giật điếu thuốc trên tay anh dụi tắt:
− Anh uống một chút café cho tỉnh.
− Hôm nay em không đi làm à?
− Em đi muộn một chút.
− Em không cần quan tâm đến anh, anh sẽ tự lo vì cuộc sống của anh ngày
hôm nay là do anh tự chọn, em không có lỗi gì cả, thực sự em rất muốn anh
hạnh phúc, tại số phần anh không có phước để hưởng.
Thanh Nguyên rưng rưng nước mắt, tiếc rằng cô không thể giúp gì cho anh
trong hoàn cảnh này.
Như đoán được ý nghĩ của cô, anh nắm tay cô:
− Em giúp anh lo cho thằng Đông, là quý lắm rồi, anh vô cùng biết ơn em.
Bởi vì lúc anh khổ có em chia xẻ, nhưng lúc em đau khổ, anh lại ở bên
người phụ nữ khác, anh không đáng để em quan tâm lo lắng đâu.
− Anh đừng nói như vậy, có 1 phần lỗi của em nữa.
− Lỗi của em là quá yêu anh phải không? Đâu phải anh không biết, anh cứ
mãi ray rứt. Ly hôn, căn nhà đó thuộc về em, vậy mà anh lại lấy tiền bán
nhà mua nữ trang tặng cho Vân Trúc, em còn chăm sóc cho thằng Đông,
anh nợ em nhiều quá, biết bao giờ mới trả được cho em?
− Anh không nợ nần gì cả, tất cả đều do em tự nguyên.
− Thanh Nguyên?
Anh ấp tay cô lên mặt mình, những giọt nước mắt nóng ấm rơi ướt tay cô,
Thanh Nguyên cũng khóc. Đôi vợ chồng đã ly hôn chợt nhận ra tình cảm
của họ dành cho nhau vẫn còn nồng thắm như thuở nào.
− Thôi, em đi làm đây.
Thanh Nguyên đứng vụt dậy, cô đi nhanh ra cửa, nếu không cô sẽ ngã vào
lòng anh mất thôi.

Tiếng gõ cửa quen thuộc, Tuấn Ngọc cười thầm, anh đoán không sai, Vân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.