NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 164

− Mày là thằng tôi, lẽ ra tao tố cáo mày buôn ma túy, chính mày đã dẫn dắt
Vân Trúc vào con đường nghiện ngập. Đồ khốn nạn.
Không dằn được Minh Hiến vung nắm đấm vào mặt anh ta, nắm đấm trút
tất cả lòng căm hờn:
− Mày nghe cho rõ, cô ấy có đến mày khuyên cô ấy mang tiền về nhà, đó là
số tiền mua nhà để cho con cô ấy có chỗ trú thân. Hùm dữ còn không nỡ ăn
thịt con, lương tâm cô ấy hãy thức dậy đi.

Có nhiều người tò mò bu lại, Minh Hiến bỏ đi ra đường. Anh chạy gần như
nát các tụ điểm nhưng chẳng tìm thấy tăm dạng Vân Trúc. 2 giờ sáng, Minh
Hiến mệt mỏi trở về nhà. Anh cố dỗ giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ
được, đói quá Minh Hiến vùng dậy lần ra ngoài quán ăn khuya, gọi tô mì
anh ăn mà như ăn đá sỏi, nước mắt cứ chực rơi ra. Phía trước là khoảng trời
đen tối, anh chưa biết mình sống ra sao, số tiền để mua căn nhà nhỏ cho cha
con ở xem như bay đi không bao giờ trở lại. Đây có lẽ là đêm tăm tối nhất
trong đời Minh Hiến ...

Buổi sáng đưa hai đứa trẻ đi học xong, Thanh Nguyên ghé lại, Minh Hiến
mới vừa chợp mắt một chút, mắt cay xé và mắt nhắm mắt mở anh đi ra mở
cửa cho cô.
Thanh Nguyên lo lắng:
− Anh có gặp Vân Trúc không?
Minh Hiến chán nản lắc đầu:
− Không, trưa hôm nay anh sẽ đi tìm cô ấy nữa, trước sau gì anh cũng tìm
được cô ấy thôi.
− Em pha cho anh ly café sữa nhé?
− Café và sữa để trong garmange em lấy pha giúp anh.
− Anh cũng nên giữ sức khỏe, trông anh xuống sắc lắm.

Thanh Nguyên đi ra sau bếp, cô ngán ngẩm nhìn mọi thứ bừa bãi trong căn
nhà không có bàn tay phụ nữ. Vân Trúc thật tệ, cô không biết giữ hạnh
phúc trong tầm tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.