− Cháu nhức đầu à? Đêm qua lại thức khuya chứ gì?
− Chú đừng có đánh trống lảng, chú có ý định đi ở riêng rồi phải không?
− Đâu có, để ba cháu bẻ giò chú hay sao, vả lại, chú mà đi ở riêng ... có kẻ
khóc ngập cả thành phố.
− A, chú trêu cháu.
Thanh Nguyên áp mặt lên vai Minh Hiến, cô muốn được bên anh mãi như
thế này, anh đẩy cô ra:
− Chú vừa viết xong 1 bài nhạc, không hiểu có hay không, cháu xuống nhà
ăn cơm đi, 1 lát lên phòng chú đàn cho nghe.
− Dạ.
Thanh Nguyên bỗng linh hoạt lên như chim sơn ca.
− Thanh Nguyên ơi xong chưa?
− Xong rồi.
Thanh Nguyên đi ra, Nguyễn Duy đang ngẩn người ra trước nét xinh xắn
như con búp bê của Thanh Nguyên, chiếc robe trắng phủ đến chân, 1 đường
xẻ hờ hững trên cao, phơi 1 chút của đôi chân thon dài, Duy gần như bị hút
hồn đi.
− Xong rồi đi chứ Duy?
Sực tỉnh Duy cười gượng: