NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 46

kia mà. Lòng Duy đau đớn, anh đứng lặng nhìn họ hạnh phúc bên nhau.
− Anh ơi, có bàn trống ở trong, mời anh vào trong.
Duy lùi ra cửa:
− Không, tôi tìm bạn, nhưng cô ấy không đến. Xin lỗi.
Duy đi như chạy ra đường, trái tim anh tan nát tơi bời. Hèn nào cả tuần nay
Thanh Nguyên tránh mặt anh. Người đó có mọi thứ hơn Duy, còn anh chỉ là
1 sinh viên, còn đang mài đũng quần ở ghế nhà trường, Thanh Nguyên chỉ
xem anh như bạn, trái tim cô đã dành hết cho người chú lịch lãm ấy. Mắt
Duy cay nồng, anh đưa tay quẹt mạnh mắt. Mình khóc ư? Con trai mà mềm
lòng dễ dàng như thế sao? Duy lầm lũi đi, nắng trên đầu như muốn đốt
cháy Duy.
Một bàn tay dịu dàng bịt mắt Minh Hiến, anh mỉm cười đưa tay lên nắm
bàn tay bịt mắt mình:
− Không cần em lên tiếng, anh cũng biết ngay là em.
− Không phải - Vân Trúc đấy.
Minh Hiến cười khẽ vòng tay ôm qua người Thanh Nguyên và đặt cô ngồi
lên đùi mình:
− Vậy em muốn Vân Trúc đến với anh?
− Em sẽ ... khóc 3 ngày và ...
Cô cắn mạnh vào tay, Minh Hiến nhăn mặt:
− Chó con, đau anh nè.
Thanh Nguyên cười giòn hôn lên chỗ vết cắn:
− Em đang thực hiện câu:
"Yêu nhau lắm cắn nhau đau" đấy.
− Em lém lắm, anh bắt đầu sợ em rồi.
− Anh đang làm gì vậy?
− Viết nhạc, anh đàn cho em nghe nhé, mới mấy câu thôi, viết đến đây thì
bí luôn.
Ta yêu nhau không 1 lý do nào Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng làm sao Thế
giới đẹp như trang hoàng trở lại Và 1 điều huyền bí được sinh ra.
Như tất cả hẳn là em cũng có.
Thanh Nguyên ngồi thừ ra, cô chợt đọc nhanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.