NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 49

Duy cắn môi giận dữ:
− Vậy còn tình cảm chúng ta có với nhau từ nhỏ, Thanh Nguyên nhẫn tâm
quên hết sao?
Thanh Nguyên ngỡ ngàng nhìn Duy:
− Duy nói gì vậy? Chúng ta là bạn bè với nhau kia mà. Có bao giờ Thanh
Nguyên nói yêu Duy đâu?
− Nhưng mà Duy yêu Thanh Nguyên, tình cảm bên nhau từ thời thơ ấu cho
đến khi chúng mình lớn lên đã là một thứ tình cảm sâu sắc nhất mà Duy
dành cho Thanh Nguyên.
Thanh Nguyên lắc đầu:
− Trước đây và bây giờ, Thanh Nguyên đều xem Duy như bạn và cho đến
lúc này Duy vẫn là bạn tốt của Thanh Nguyên.
− Nhưng Duy không muốn có tình bạn như Thanh Nguyên vừa nói.
− Xin lỗ, Nguyên đã trót xem Duy như bạn và không thể có thay đổi nào
khác. Thanh Nguyên đi về đây.
Thanh Nguyên đứng lên, vòng tay rắn chắc của Nguyễn Duy ôm vội cô lại:
− Em đừng đi Thanh Nguyên, anh cần em.
− Duy ... bỏ ra.
− Anh yêu em.
− Đây là quán nước, Duy ...
Nụ hôn gắn lên môi Thanh Nguyên, át mất lời nói của cô, Thanh Nguyên
giận dữ đẩy Nguyễn Duy ra, rồi không dằn được, cô tát mạnh vào mặt Duy:
− Duy đừng bao giờ có hành động hồ đồ như thế này nữa. Chào Duy.
Xốc cái ví da, Thanh Nguyên đi như chạy ra cửa. Duy ngồi bất động đau
khổ, cái tát và những lời nói của Thanh Nguyên đánh gục Duy và đẩy anh
vào nỗi đau tận cùng. Mắt Duy đỏ lên, cay xè, anh hét gọi mang rượu. Và
cứ như vậy Duy uống đến say nhừ ...
− Trời ơi, Duy, sao con uống rượu dữ vậy hả?
Cố gắng lắm Duy mới về đến nhà, đến ngưỡng cửa là anh té bò lăn. Không
gượng dậy nổi, Duy nằm im trên mặt đất lạnh, trái tim tan nát, men rượu
say bồng bềnh.
− Dậy đi Duy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.