NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 79

− Người ta thấy hay đi đôi nên cường điệu vậy thôi.
− Không phải là cường điệu mà là sự thật, tội nghiệp Thanh Nguyên ngu
ngốc hy sinh tất cả cho 1 người không đáng hy sinh.
Vân Trúc cau mày:
− Chúng ta đi thôi anh Hiến.
− Trên đời những cái gì không thuộc về mình thì chẳng bao giờ là của
mình, chị Vân Trúc có nghe nói câu đó bao giờ chưa?
Vân Trúc chanh chua đốp lại:
− Cô tin 2 người kia sang Úc ở cạnh nhau giữa xứ lạ, họ không có gì với
nhau?
− Tôi tin, vì chúng tôi là bạn với nhau từ nhỏ.
− Người ta thường nói lấy thước đo biển chứ không ai lấy thước đo lòng
người. Cô tin tôi và anh Hiến là bạn với nhau như Thanh Nguyên và Duy
hay không, tùy cô.
Vân Trúc lôi Minh Hiến đi, Nhã Vy đứng lựng khựng, kỳ lạ cô thấy ghét
Vân Trúc chớ không ghét Thanh Nguyên.
Cú xốc kinh hoàng đã đi qua, nhưng chắc gì Thanh Nguyên quên được, và
nó sẽ in sâu vào đầu Thanh Nguyên mãi không thôi. Và chính vì thế mà Vy
chưa bao giờ dám nhắc chuyện Minh Hiến và Vân Trúc qua những lá thư
cho Thanh Nguyên.
Nếu như Thanh Nguyên quên được Minh Hiến sẽ tốt hôn.
năm sau ...
Mùa xuân này buồn lắm em ơi Anh vẫn đạp xe từ Sài Gòn lên trường đua
Phú Thọ.
Đạp xe qua nhà em Nhìn vào ngưỡng cửa Anh nhớ má em hồng Nhớ nhà
em có cửa sơn xanh Nhưng làm sao không có bóng 2 người đè lên cỏ úa Để
nghe em coừi mà thấy cả mùa xuân Làm sao chỉ có 1 mình anh − Anh ...
Vân Trúc rón rén bước vào, Minh Hiến đang ngủ bên cây đàn và trang giấy
với những nốt nhạc tẩy xóa.
Vân Trúc vào, anh cũng không hay.
Vân Trúc cau mày đọc, những lời của bài hát làm cho tim cô quặn lại, 3
năm rồi, trái tim anh vẫn nguyên vẹn dành cho Thanh Nguyên, và cô vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.