NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 80

đau với nỗi đau thầm lặng, anh luôn ở cạnh cô, ngày nào cũng gặp nhau,
nhưng lại xa dịu vợi.
Minh Hiến giật mình ngồi ngay người, anh đưa tay dụi mắt:
− Em đến bao giờ vậy, sao không đánh thức anh dậy?
− Em vừa đến. Sao anh không lại giường ngủ cho đàng hoàng?
− Anh viết cho xong bài nhạc này ngủ quên từ lúc nào không biết, em xem
bài này xem.
− Rất hay! Anh vẫn còn nhớ Thanh Nguyên đến như vậy sao?
− Cô ấy sắp về rồi, anh đếm từng ngày đấy.
Vân Trúc cười buồn:
− Nếu tình cảm anh cho em chỉ bằng 1 nửa cho Thanh Nguyên thôi, em sẽ
hạnh phúc biết bao.
− Em nói chi lời ấy, em thừa biết anh yêu Thanh Nguyên và cả đời anh chỉ
yêu mỗi 1 cô ấy.
− Em khao khát được ở địa vị Thanh Nguyên.
− Em trẻ và đẹp lại là con người nổi tiếng. Còn Thanh Nguyên chỉ là con
người bình thường.
− Vậy mà anh vẫn cứ yêu.
Vân Trúc ôm choàng vai Minh Hiến khóc lặng lẽ, anh gỡ tay cô ra.
− Đợi anh 1 tí, anh sẽ dợt nhạc cho em.
− Em chẳng muốn hát nữa. Ai nhìn cũng bảo em và anh đúng là 1 cặp hạnh
phúc, nhưng thực sự em chẳng có gì hết.
Minh Hiến nhăn mặt:
− Em đừng như vậy mà Vân Trúc.
Minh Hiến đứng lên đi vào trong, Vân Trúc ngồi buồn buồn gõ tay lên
phím đàn, âm thanh rời rạc và buồn như tiếng lòng của cô, 3 năm rồi trái
tim anh vẫn chắc như đá, cho dù cô cố lung lạc anh. Cô vừa ghét Thanh
Nguyên và ganh tỵ.
Trong nhà Minh Hiến đầy ngập hình ảnh Thanh Nguyên, lời nhạc tiếng hát
đều nói lên nỗi nhớ nhung của anh cho người con gái ấy.
Thanh Nguyên sắp trở về, cô ta sẽ đòi lại Minh Hiến, Vân Trúc đau đớn bởi
ý nghĩ, từ nay anh sẽ không còn là của cô nữa, cô không muốn chiếm anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.