NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 82

− Thôi, tất cả lên xe đi.
Minh Hiến ngồi phía trước với ông Thành Phương, Thanh Nguyên cùng bà
Ngọc Lan ngồi phía sau, cô tinh nghịch ngắm mẹ:
− Mẹ vẫn trẻ và đẹp, còn ba ...
Thanh Nguyên nhăn mặt:
− Ba quá già rồi.
− Nên nhớ ba đã 52 rồi cô.
− Ở bên ấy, 50 chưa thể gọi rằng già, như anh Hiến vậy, 40 vẫn trẻ như tuổi
.
Không khí vui như Tết. Thanh Nguyên háo hức ngắm đường phố, mọi thứ
như thay da đổi thịt khác hẳn ngày cô đi, thành phố như bừng lên sức sống
mãnh liệt, xe nhiều ồn ào đông đảo.
Vừa về đến nhà để mặc mọi người lo lấy valy vào, Thanh Nguyên chạy lên
phòng mình, lòng cô ngập tràn cảm xúc, Thanh Nguyên ngả người ra nệm.
Căn phòng lâu quá vắng cô hình như cũng lạnh. Nhỏm dậy, Thanh Nguyên
mở tung cửa sổ, đàn chim bồ câu ngoài vườn nghe dao động, vỗ cánh tung
bay cao.
Thanh Nguyên tinh nghịch đưa 2 tay lên miệng, bắt chước chiếc chim bồ
câu:
Gà ... gụ .... gà ... gụ ....
Ha ... ha ... Minh Hiến cười vang.
Thanh Nguyên quay lại, cô chạy ào đến bên anh:
− Anh cười em à?
− Em bắt chước tiếng chim bồ câu giống thật. Nhìn thấy em vui, anh vui
lắm!
− Anh xem hình em chụp tốt nghiệp, 1 lát em lấy anh xem. Em thích ngành
của mình lắm, ở bên ấy em đặt mua 1 số báo ở Việt Nam và nghiên cứu, em
sẽ là 1 phóng viên năng động yêu nghề, anh tin không?
− Tin chứ, Thanh Nguyên là phải thông minh rồi.
− Ở bên ấy em đều nhận được cái bài hát của anh, em phải khâm phục chị
Vân Trúc hát nhạc của anh rất hay. Hình như ông trời sinh anh và chị Vân
Trúc là 1 đôi, nhạc của Minh Hiến thành công cũng nhờ tiếng hát Vân Trúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.