NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 89

Anh nhấc bổng cổ lên trên đôi tay rắn chắc của mình.
− Anh biết em sợ, anh sẽ thật dịu dàng, tại sao anh lại giận em?
Anh hôn lên chóp mũi cô mỉm cười, Thanh Nguyên xúc động:
− Cám ơn anh!
− Nhanh lên em, anh đói bụng lắm.
Anh vui vẻ chọc cô:
− Ăn xong, chúng ta sẽ ra phi trường và chừng vài giờ là có mặt ở Đà Lạt.
Tuần trăng mật của chúng mình sẽ vui nhất, khi nào con chúng mình lớn
lên anh sẽ nói với chúng rằng:
má nó sáng tân hôn phải chờ ba nó bế đi rửa mặt đánh răng như em bé.
− Anh trêu em, ghét.
Cô phụng phịu cấu vào tay anh rồi nhảy xuống đất:
− Em tự đi được.
Chạy vào toilet trước khi đóng cửa lại cô nheo mắt nhìn anh cười, nụ cười
cho anh cảm giác ngất ngây hạnh phúc.
Đến quá trưa họ đến Đà Lạt, vừa xuống máy bay, Thanh Nguyên cảm nhận
được cái lạnh giá như mùa Đông ở Đà Lạt. Anh mở valy lấy áo choàng cho
cô, rồi anh âu yếm:
− Lạnh nhiều không em?
Rồi anh choàng áo vào người cô, cột dây áo lại cẩn thận, 1 tay ôm cô, 1 tay
anh mang valy.
− Về khách sạn nghỉ, đến chiều chúng mình hãy đi viếng Đà Lạt.
Anh săn sóc cô như 1 đứa trẻ, từng ly từng tý. Thanh Nguyên phần nào
quên đi cảm giác sợ hãi khi anh âu yếm cô.
ngày rong chơi, thậm chí anh còn tinh nghịch cõng cô leo đồi, hay đuổi bắt
cô qua rừng dương bạt ngàn.
− Thôi, em không đi chơi nữa, mỏi chân lắm rồi.
− Anh bóp chân cho em.
Tay anh xoa nhè nhẹ lên bàn chân cô. Thanh Nguyên cảm động vuốt tóc
anh:
− Chiều em nhiều quá, anh sẽ mệt đó.
− Miễn là em vui thôi. Có nghe đỡ đau chân không em?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.