NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 97

yêu trai gái hay sự cảm thông phát xuất từ nghệ thuật?
Chừng như thấy Thanh Nguyên, Minh Hiến giật mình đẩy Vân Trúc ra:
− Thanh Nguyên, em vào từ lúc nào vậy?
− Em ngồi dưới hàng ghế khán giả mới vào tới thôi.
Vân Trúc ngượng ngập chào Thanh Nguyên, hạnh phúc ngắn ngủi được
trong vòng tay Minh Hiến vụt tắt.
− Anh đưa em xuống hàng ghế khán giả nhé?
− Em đi 1 mình cũng được. Bao giờ thì xong hả anh?
− Em mệt à?
− Không, em chỉ hỏi vậy thôi. Anh bận cứ lo việc của anh.
− Vậy em xuống ghế ngồi đi nhé, anh có rất nhiều câu hỏi giao lưu phải trả
lời.
− Vâng!
Nhưng Thanh Nguyên đi luôn ra ngoài, 1 nỗi buồn mênh mang trong cô, cô
không hiểu sao mình buồn nữa. Còn đang đứng đợi xe, Thanh Nguyên ngạc
nhiên vì 1 chiếc xe dừng lại:
− Thanh Nguyên, nhớ tôi không?
− À ...
Ngớ người ra 5 giây, Thanh Nguyên kêu lên:
− Bác sĩ Đáng.
− Cô nhớ giỏi thiệt, sao, khỏe chứ?
− Dạ khỏe.
− Cô có vẻ mập hơn trước, tôi và mẹ cô cứ lo cô bị xốc?
− Bị xốc?
− Phải, người phụ nữ bao giờ cũng vậy, khi biết mình không còn khả năng
làm mẹ phải đau buồn rồi. Thanh Nguyên vui vẻ cũng tốt, tuy nhiên cô và
anh Hiến có thể xin 1 đứa con nếu 2 người muốn.
tai Thanh Nguyên ù ù, chuyện như vậy mà mẹ và Minh Hiến có nói gì đâu?
Từ giã bác sĩ Đáng, Thanh Nguyên đi lang thang, tâm hồn cô tràn ngập ai
bi. Cô không còn khả năng làm mẹ nữa, cuộc sống của cô và Minh Hiến sẽ
là những ngày đơn điệu tẻ nhạt. Hèn nào anh luôn chiều chuộng yêu thương
cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.