NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 1039

Tiên sinh ghé mắt nhìn nó, tựa như muốn mỉm cười, nhưng nét mặt có vẻ

rầu rĩ.

Diêu nương nhìn Hổ Đầu, cười dịu dàng, thở dài nói: “Cha ngươi tính thế

cũng tốt, tiên sinh… chỉ là không nỡ để ngươi đi”.

Hổ Đầu cúi mặt không nói lời nào.

La Đại bắt đầu xoa xoa tay như thể mình đã nói gì sai khiến tiên sinh

không vui, không biết nên làm thế nào cho phải.

La Nhị chỉ cảm thấy ánh mắt lành lạnh của tiên sinh như thể đâm thủng

sự đời, không gì không thấu.

“Hổ Đầu vẫn chưa được mười tuổi, sau này đi ra ngoài nhớ phải chăm

chỉ đọc sách, không thể bỏ nửa chừng”, Diêu nương cúi người chỉnh áo cho
Hổ Đầu.

Tiên sinh quay lưng lại, mặc nhiên nhìn đống sách phơi trong sân, xuất

thần.

Diêu nương bất đắc dĩ, áy náy cười một tiếng với huynh đệ La gia.

Tiên sinh lại nhạt giọng cất tiếng.

“Cuộc sống bên ngoài quả thật rất tốt?”.

La Nhị thấy tiên sinh nói thì thở phào một hơi, vội cười nói: “Tiên sinh

sống trong núi nên có điều không biết, kể từ khi Thánh thượng khai quốc
đến nay, đại xá thiên hạ, giảm thuế miễn tòng quân, khai thác đất hoang
biên cương, bố trí ổn thỏa cho dân lưu lạc. Những người bỏ nhà chạy nạn
năm xưa hôm nay phần lớn đã về quê an cư lập nghiệp, chuyên cần trồng
trọt, cuộc sống khá giả lên từng ngày”.

Tiên sinh đứng yên, không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.