NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 1087

“Đem nội thị ở bên ngoài đi đánh hai mươi trượng!”, Tiêu Kỳ lạnh lùng

nói.

Thị vệ đáp lời, không nghe thấy tiếng kêu xin.

Thừa Thái Công chúa quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy người lạnh toát, khẽ

run.

“Đi ra đi”, Tiêu Kỳ phất tay, thần sắc ảm đạm mệt mỏi.

Thừa Thái Công chúa chầm chậm đứng dậy, lui tới bình phong lại chợt

quay người.

“Phụ hoàng, con nghe thấy người hát Lục y”, nàng hé nụ cười, ánh mắt

mơ màng, “Tẩm nhi muốn nghe lần nữa”.

Tiêu Kỳ chấn động, nhíu mày nhìn nàng, buồn bã cười.

“Trẫm hát không phải để cho con nghe”, thần sắc chàng cô đơn, giương

mắt nhìn trưởng nữ có vẻ khác lạ, hơi có chút kinh ngạc, “Tẩm nhi, con có
chuyện muốn nói với trẫm sao?”.

Thừa Thái Công chúa cười, ánh mắt trong suốt, “Phụ hoàng, người trước

nói cho con biết, lục y là có ý gì?”.

Tiêu Kỳ nhìn nàng thật sâu, bộ dạng như hờn dỗi trẻ con này khiến chàng

chợt nhớ đến một vài chuyện đã bị phủ bụi.

Từng có một lần, A Vũ cũng bướng bỉnh như thế, làm nũng nói, Tiêu Kỳ,

chàng kể chuyện xưa cho ta nghe, ta sẽ ngủ ngay!

Khi ấy nàng mới hai mươi, còn trẻ hơn Tẩm nhi bây giờ.

Chỉ ở trước mặt chàng, nàng mới để lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, lúc nào

cũng cuốn lấy chàng, bắt chàng kể chuyện ngày xưa, thích nghe chàng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.