NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 1088

kinh nghiệm chinh chiến, nghe những chuyện lý thú lúc chàng niên thiếu
mà chàng không muốn kể… Nàng nói, nàng muốn hiểu nhiều hơn về
chàng.

Chàng nghiêng đầu, không dám nhìn đôi mắt như vậy, không dám mơ

tưởng ngày xưa.

“Lục y là bài ca dao một nam tử hoài niệm thê tử”, chàng từ từ nói, đưa

tay vuốt ve hoa văn rồng trên áo bào, nhẹ cười.

“Lục hề y hề, lục y hoàng lý. Tâm chi ưu hĩ, hạt duy kỳ dĩ! Lục hề y hề,

lục y hoàng thường. Tâm chi ưu hĩ, hạt duy kỳ vong!

Lục hề ti hề, nữ sở trị hề. Ngã tư cổ nhân, tỷ vô vi hề! Hi hề khích hề, thê

kỳ dĩ phong. Ngã tư cổ nhân, thực hoạch ngã tâm!”.

Bốn bài “Lục y”.

Giọng chàng trầm thấp nghẹn ngào, từng tiếng, từng chữ đều đau xé gan

xé ruột.

“Phụ hoàng mãi mãi không quên được mẫu hậu, mãi mãi không đón

nhận ai khác sao?”, Thừa Thái Công chúa cười tự mỉa, cúi đầu hỏi.

Tiêu Kỳ không trả lời, ngẩn ngơ một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Tẩm nhi, con

nhìn xem, mọi thứ trong điện Hàm Chương vẫn còn nguyên… Nàng vẫn
còn ở nơi đây, chưa từng rời đi”.

Đúng vậy, dù mẫu hậu mất đi, bóng dáng người mãi còn lưu lại trong

cung đình, trong lòng phụ hoàng, đâu đâu cũng có.

Thừa Thái Công chúa yên lặng khom người với Tiêu Kỳ, “Thỉnh phụ

hoàng bảo trọng, nhớ uống thuốc”.

“Trẫm biết rồi”, Tiêu Kỳ nhẹ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.