NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 125

Trong lòng khẽ động, tôi giương mắt, mơ hồ hiểu được điều gì đó nhưng

lại không muốn tin tưởng.

Cuối cùng không phản bác được, tôi chỉ chậm rãi rút tay về.

Tay hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, hắn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt

nóng rực dần dần chuyển lạnh.

Hán tử râu quai nón đi vào, nâng một hộp gỗ màu đen lên trước mặt Hạ

Lan Châm.

Hạ Lan Châm giật mình, tay đón lấy cái hộp kia, lại do dự không mở ra.

“Thiếu chủ!”, ánh mắt đại hán râu quai nón sáng quắc.

Sắc mặt Hạ Lan Châm càng thêm tái nhợt, đầu ngón tay run lên, chung

quy vẫn mở nắp hộp ra.

Trong hộp là một chiếc đai lưng bằng ngọc bình thường.

Hắn cẩn thận lấy chiếc đai lưng ra, đích thân đeo cho tôi.

Tôi co rúm người lại, né tránh sự động chạm của hắn.

“Đừng động”, hắn giữ lấy hai tay tôi, sắc mặt như phủ sương lạnh,

“Trong chiếc đai lưng ngọc này có cất giấu hỏa độc mạnh, một khi đụng
vào cơ quan, hỏa độc phun trào, lập tức đốt cháy, tất cả những thứ cách đó
trong vòng một trượng đều hóa thành tro bụi”.

Tôi cứng người, trong nháy mắt, hô hấp đã ngưng đọng.

“Ngươi tốt nhất nên cầu ông trời phù hộ ta thuận lợi giết được Tiêu Kỳ,

như vậy ngươi sẽ không phải chết”. Hạ Lan Châm khẽ vuốt mặt tôi, nụ
cười lạnh dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.