NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 140

Trong trận vang lên tiếng hô rung trời.

Năm hàng binh lính cầm khiên chạy tới che trước người Tiêu Kỳ. Bốn

khối đá to bị quăng lên tứ phía phong hỏa đài, qua nơi nào nơi ấy đổ nát,
tiếng kêu thảm không ngừng vang lên. Binh lính sớm chuẩn bị máy ném đá,
chắc chắn là Tiêu Kỳ đã biết kế hoạch của bọn chúng, đặt bẫy chờ bọn
chúng mắc câu. Những kẻ bắn tên phục sẵn trên phong hỏa đài bị đá đánh
trúng, rơi xuống không chỉ chết mà còn bị trăm thương cắm vào, băm thành
thịt nát.

Tôi đột nhiên nhắm mắt không dám nhìn nữa.

Trước mắt đá vụn tung ra, hung hiểm khác thường, “Vương phi” kia bị

kẹp trong đó, cũng không biết sống chết ra sao… Hắn, rốt cuộc vẫn động
thủ.

Tiêu Kỳ rút kiếm nhắm về phía đài cao, ngang nhiên quát lên, “Tấn công

lên! Giết chết bất luận tội!”.

Một lời này khiến tâm tôi run rẩy dữ dội, hoàn toàn chấn động, vì nó

thực quyết đoán, cũng thực vô tình.

Hay cho một Dự Chương Vương, hay cho một vị phu quân, thà làm ngọc

nát cũng không chịu bị người ngoài ức hiếp nửa phần… Nhưng nếu đó thực
sự là tôi? Nếu tôi ở trên đó, hắn cũng nhẫn tâm như vậy sao?

“Đáng tiếc, sinh mạng của ngươi hắn cũng không thèm để ý đâu…”, Hạ

Lan Châm giọng nói căm hận, mang theo nụ cười độc ác, mạnh mẽ quay
đầu tôi ra nhìn về phía trận chiến, “Rõ ràng là không thèm để ý, lại không
thể không cứu, ngươi là con cờ hữu dụng để hắn lung lạc quyền lực, hắn
không nỡ vứt, yên tâm!”.

Lời Hạ Lan Châm nói, từng chữ, từng chữ đâm vào đáy lòng tôi, khiến

tôi hiểu được đó là sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.