NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 174

Tôi nhìn nụ cười của hắn, giận quá hóa cười, chậm rãi nói, “Ta thiếu nợ

chàng một thứ, hôm nay tặng lại chàng”.

Tiêu Kỳ thoáng giật mình, nụ cười không tắt, “Là cái gì?”.

Tôi dựa gần vào hắn, yếu ớt nhướng mày, bỗng nhiên giơ tay giáng

xuống một cái tát.

Cái tát này dùng hết sức lực của tôi, rơi trúng vào má trái của hắn.

Hắn lặng người chịu cái tát này, không hề né tránh, ánh mắt đốt người

hướng tới gương mặt tôi.

Hai bên giằng co, trên mặt hắn dần dần hiện ra dấu tay đỏ, vẻ mặt cười

mà như không.

“Đây vốn là thứ ta muốn tặng chàng đêm diễn ra hôn lễ, không ngờ lại

nợ lâu như vậy”, tôi ngửa mặt nhìn thẳng hắn, bàn tay đau rát nhưng trong
lòng vô cùng thoải mái, hận không thể cười thành tiếng.

“Đa tạ, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong”, hắn nhếch môi, ý cười

càng lúc càng sâu, chợt cầm lấy bàn tay tôi, lật lên nhìn thoáng qua, thấy
lòng bàn tay đỏ bừng sưng lên liền bật cười, “Vết thương cũ chưa khỏi đã
có vết thương mới”.

Tôi giận dữ tránh thoát không được, lại thấy ánh mắt hắn trượt từ khuôn

mặt tôi tới trước ngực – lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, vạt áo tôi nửa
mở, ngực bị hắn nhìn thấy.

“Ngươi vô sỉ!”, tôi xấu hổ giận dữ không có chỗ trốn, mà tay luôn bị hắn

khống chế, không thể tránh thoát.

Hắn thở dài, một tay giữ chặt tôi, một tay cầm thuốc mỡ lên, “Nếu còn

lộn xộn nữa ta chỉ đành lột sạch quần áo để bôi thuốc thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.