NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 222

Hắn đột nhiên nâng mặt tôi lên, chưa để tôi lấy lại tinh thần, đôi môi đã

phủ xuống… Bỗng, trời đất biến đổi, phảng phất như có cơn gió nóng bỏng
quét qua. Hơi thở nam tử mãnh liệt không cho phép kháng cự, tựa như một
cuộc công thành chiếm đất dũng mãnh mà trực tiếp, không có nửa phần do
dự, đánh tan tình cảm ôm ấp nơi đáy lòng tôi.

Cách đây thật lâu, lâu tới mức tôi vốn đã quên, khi đó có một thiếu niên

từng dịu dàng hôn tôi… Nơi hành lang gấp khúc trong Diêu Quang điện,
gió mát thổi vạt áo bay tung, liễu xanh như mày, thiếu niên nho nhã dịu
dàng như nước mùa xuân kia cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Mềm mại,
ấm áp, khiến tôi trợn tròn mắt.

Trong ký ức về nụ hôn đầu kia, kết thúc là tôi không hiểu phong tình hét

lên: “A, Tử Đạm, huynh cắn muội!”.

Tử Đạm, Tử Đạm.

Sức lực toàn thân biến mất, tôi đứng không vững, eo bị hắn một tay giữ

chặt. Cánh tay này thuộc về Tiêu Kỳ, thuộc về phu quân của tôi… không
phải người xưa. Thiếu niên nho nhã kia và tôi đã xa nhau, xa tựa mấy đời.

Giọng nói Tiêu Kỳ vang lên, khàn khàn mà quyết liệt, “Trong lúc có ta

và nàng, không được có thêm người khác”.

Tôi run lên, nhắm mắt không dám ngẩng đầu. Hắn hắn đã biết, có lẽ

trước khi cưới tôi hắn đã biết. Ngày xưa trong kinh, người người đều biết
Thượng Dương Quận chúa và Tam điện hạ là một đôi bích nhân… Mà
những lời tôi vừa nói trong lúc say, hắn đều nghe hết được.

Tôi đột nhiên, đột nhiên cảm thấy lạnh, tới giờ mới phát giác ra mình

đứng chân trần không trên mặt đất.

Tiêu Kỳ nhìn bộ dạng chân trần của tôi, cười một tiếng, một lần nữa ôm

tôi về giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.