NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 220

Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu vào đáy mắt hắn, chỉ thấy sự trống

vắng khôn cùng, tôi hoảng hốt cảm giác như giờ khắc này Tiêu Kỳ biến
thành một người khác, không phải Đại tướng quân quát tháo thiên hạ, cũng
không phải Dự Chương Vương quyền khuynh triều dã mà chỉ là một nam
nhân cô đơn.

Hắn cũng sẽ cô đơn sao, tôi không tin, nhưng lại thấy được rõ ràng nỗi

cô đơn mất mát trong mắt hắn.

Ánh trăng như hóa thành nước, chậm rãi chảy qua lòng tôi, đáy lòng dần

mềm mại, mơ hồ nổi lên sự thương xót.

Hắn lại hỏi tôi, “Nếu không cần vì sao lại canh cánh trong lòng hai thị

thiếp?”.

Tôi nhất thời tức giận thốt lên, “Ai canh cánh trong lòng? Ta chẳng qua

chỉ muốn nháo chàng…”. Một câu thốt ra mới giật mình biết đã lỡ lời,
muốn thu hồi cũng không kịp nữa. Tôi lúng túng, ngẩn ngơ cắn môi, cùng
hắn bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt kia chợt thấy có ấm áp.

“Nháo ta cái gì?”, hắn cúi người lại gần, cười mà như không cười nhìn

tôi, “Nháo ta có nữ nhân khác, hay là nháo ta không quan tâm nàng?”.

Một loạt những câu hỏi của hắn đã xuyên thấu mọi tâm tư của tôi, khiến

tôi xấu hổ vô cùng.

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ra sức thánh thoát khỏi sự kiềm chế ở

hai tay hắn. Đã thế, người đáng hận này còn cười ha ha, bắt được hai tay
tôi, thuận thế ngã xuống giường. Hắn cúi người nhìn, chỉ cách tôi trong
gang tấc, hơi thở ấm áp phất qua cổ, “Nàng chung quy vẫn không nói
chuyện tử tế được, phải ép buộc mới lộ rõ bản chất”.

Tôi nhất định phải cho hắn giận đến ngất luôn đi, bất chấp cả hình tượng

mặc sức đánh đá hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.