NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 218

Đây không phải là lần đầu tiên hắn cởi áo tôi, cũng không phải là lần đầu

tiên bị hắn thấy. Tôi đã là thê tử của hắn, cho dù hắn có thấy cũng là lẽ
thường tình – chỉ có điều, phương thức như vậy là mạo phạm!

Lúc hắn cúi người toan cởi váy, tôi trở tay giáng một bạt tai.

“Ta là phu quân của nàng”, hắn không ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ tay tôi,

“Không phải người mà nàng có thể tùy tiện đánh”.

Hắn lạnh lùng nhìn, khóe môi nhếch lên mỏng như lưỡi dao, “Nữ nhân

của ta có thể kiêu ngạo, không thể kiêu căng”.

Tôi kinh ngạc đến quên thở, cảm giác say lại tìm đến, buồn bực dồn nén

mấy ngày nay chợt trào dâng.

“Ta cũng là thê tử của chàng, không phải là địch nhân, không phải là con

ngựa muốn thuần phục là thuần phục!”, tôi ngước mắt nhìn thẳng hắn, vừa
nói một câu đã nghẹn ngào, nước mắt không kìm được rơi xuống. Tôi cắn
môi nghiêng mặt đi, ảo não vì chính mình không ngăn được nước mắt, để
lộ vẻ yếu đuối.

Hắn trầm mặc một lát, buông tay tôi ra, giơ tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi đột nhiên gạt tay hắn ra, cả giận thốt lên: “Ta nếu như kiêu căng, há

còn chịu chàng nhục nhã lần nữa? Thành thân ba năm, ta một mình sống ở
Huy châu, không có nửa phần không đúng với chàng, chàng cũng yên bình
hưởng phúc… Tiêu Kỳ, chàng có từng hỏi lòng, có từng coi ta là thê tử?”.

Hắn ngơ ngẩn, bình tĩnh nhìn tôi, thần sắc trong mắt khó lường.

“Bất kể chàng vì cái gì mà cưới ta, ta cũng không quản chàng có coi ta là

thê tử không, truyện trước kia tất cả đều cho qua, ta cũng không oán trách
chàng!”, nước mắt rơi như mưa, giọng nói tôi run rẩy, “Từ nay về sau, ta
mặc kệ chàng tam thê tứ thiếp, chàng ở lại Ninh Sóc, ta về kinh thành, lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.