NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 250

Tiêu Kỳ thắp sáng cây đánh lửa, sau khi kiểm tra tất cả các cửa sổ đều đã

đóng chặt, phía ngoài không thể nhìn thấy ánh lửa mới lấy củi tới thắp lò
sưởi. Phía bắc khí hậu lạnh, gia đình bình thường đều có lò sưởi, trong căn
nhà này ngoại trừ một chiếc bàn gỗ đơn sơ thì khắp nơi đều chất đầy cỏ
khô.

Tôi dựa vào bàn gỗ kia, thân thể khẽ run, không biết là do lạnh hay là sợ

hãi. Thích khách tạm thời đã bị dẫn đi. Vừa rồi Tiêu Kỳ dốc hết sức đánh
lui mấy kẻ đánh lén lao ra từ phía sau trận mai phục tỉ mỉ, nếu như không
phải có gánh nặng là tôi ở bên cạnh, chàng có lẽ đã có thể giết sạch bọn
chúng… Tôi ngước mắt nhìn về phía chàng, lại đột nhiên chấn động. Chỉ
thấy áo choàng của chàng ướt đẫm, trên người có nước chảy xuống, giọt
nước quanh co rớt xuống sàn nhà, lộ ra màu đỏ sậm dọa người.

“Chàng bị thương!”, tôi nhào tới vén áo choàng của chàng lên, luống

cuống bắt được hai cánh tay chàng, đưa mắt quanh thân chàng tìm kiếm vết
thương.

Chàng đè lấy tay tôi, lại vẫn có tâm tư chọc ghẹo tôi, “Sờ cái gì, nam nữ

thụ thụ bất thân”.

Tôi vừa ngẩng đầu, hơi nước đã dâng lên trong hốc mắt, cái gì cũng bất

chấp, hoảng loạn thốt lên, “Sao lại có kiểu đùa như chàng chứ? Có bị
thương không? Có làm sao không?…”. Tiêu Kỳ không nói lời nào, bình
tĩnh nhìn lại tôi. Tôi thấy áo choàng của chàng ướt đẫm, ngoại bào dưới áo
choàng cũng ướt mất một nửa, máu đen loang lổ, không nhìn ra vết thương
ở đâu, nhất thời chân tay cũng mềm nhũn, nhưng cố chấp giữ lấy chàng
không chịu buông.

“Ta không có bị thương”, chàng cúi đầu khẽ nói, giọng mềm nhẹ.

Tôi kìm nén tới đây, nước mắt ào ào rơi xuống, cổ họng nghẹn lại không

nói được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.