NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 337

Ngô phu nhân đang kinh ngạc nhìn tôi chợt khuỵu chân quỳ xuống,

nghẹn giọng nói, “Lão thân đáng chết, lão thân thật có lỗi với Vương phi!”.

Nhìn bà tóc hoa râm, tôi nhớ lại những ngày còn ở Huy Châu, bà rất ân

cần chăm sóc tôi. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy sự săn sóc đó là có toan tính,
hôm nay khi tôi bị bắt giữ, không ngờ bà vẫn trung hậu đối đãi như vậy,
quả nhiên trong lúc hoạn nạn mới biết lòng người.

Tôi gọi Ngọc Tú đỡ bà dậy, bà lại không chịu đứng lên, vẫn rơi nước mắt

khấu đầu bên dưới.

Tôi thở dài, đứng dậy xuống đất, chân trần đi tới đỡ bà.

Bà thân thể mạnh khỏe, tôi nhất thời không đỡ lên được, toàn thân bủn

rủn vô lực, không khỏi tựa trên người bà. Bà không chút nghĩ ngợi ôm tôi
vào trong ngực, tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy bà. Vòng tay mềm mại ấm áp
này, hơi thở nhàn nhạt mùi huân hương trên áo khiến tôi có cảm giác như
trở lại bên mẫu thân. Không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm, Ngọc Tú đứng
một bên nước mắt lã chã.

Một hồi sau, tôi nhẹ nhàng lui ra, dịu dàng nói, “Ngô phu nhân, tình

nghĩa của người, Vương Huyên khắc sâu trong lòng không dám quên. Sắc
trời đã tối, người nên trở về phủ đi, không cần tới thăm nữa, tránh cho Ngô
đại nhân không vui”.

Bà ảm đạm cúi đầu nói: “Thực không dám giấu diếm, lão thân là gạt lão

gia một mình tới, lão gia…”.

“Ta hiểu được”, tôi mỉm cười gật đầu, để Ngọc Tú đỡ tôi đứng dậy, cũng

đỡ Ngô phu nhân dậy.

Tôi lùi một bước, vén áo hành đại lễ với bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.