NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 366

Chúng tôi chạy ra bên ngoài căn phòng, mượn màn đêm dày khói, bí mật

đi theo ám nhân xông thẳng tới cửa nội viện.

Ngoài cửa lớn, đội thủ vệ đang giao chiến với hơn trăm người áo giáp

tinh nhuệ, người dẫn đầu đúng là Tống Hoài n.

Phía sau chúng tôi là ánh lửa bập bùng, tiếng bước chân rung chuyển mặt

đất. Đang có đại đội truy binh tới.

Bàng Qúy hét lớn, “Vương phi đã được cứu ra, Tống tướng quân hộ tống

Vương phi đi trước, ta cản phía sau!”.

Tống Hoài n giục ngựa vọt ra khỏi vòng vây, cúi người kéo tôi lên ngựa,

ôm chặt lấy tôi, ngựa hướng về phía ngoài phóng đi. Trên cánh tay hắn có
một thứ ấm áp thấm ướt áo tôi, là máu tươi ồ ạt chảy ra từ vết thương. Tôi
không chút nghĩ ngợi, cuống quýt lấy tay đè chặt vào chỗ bị thương để cầm
máu.

“Vô ích thôi”. Hắn đảo tay đâm thanh trường kích ra phía trước ngựa,

cắn răng thở dốc, run giọng nói với tôi, “Vương phi đừng nên làm bẩn tay”.

Lời này khiến lòng tôi đau xót. Mắt nhìn những nam nhân tốt này vì

mình mà liều mạng đổ máu, đao kiếm mặc dù không chém lên người tôi,
nhưng lại như ghi tâm khắc cốt, tôi hận không thể lập tức bắt bọn hắn dừng
tay.

“Dừng tay!!!”.

Bỗng nhiên một tiếng gào to vang tới từ phía sau.

Cả kinh quay đầu, chỉ thấy Kiếm Liên cầm đao giương thẳng, nghiêm

nghị đứng cách hơn mười trượng, đại đội binh lính phía sau dàn trận địa
sẵn sàng đón quân địch, cung nỏ lên dây, thương kích san sát, đuốc trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.