NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 373

Ngọc Tú nước mắt còn lưng tròng, run giọng nói: “Nô tỳ không sợ, nô tỳ

chỉ sợ đám người Tống tướng quân gặp nguy hiểm”.

Cô bé này có một đôi mắt to tròn sáng rực tràn đầy vẻ quan tâm cùng lo

sợ. Lòng tôi mang cảm giác áy náy, nhất thời hiểu rõ được, nếu đổi lại là
Tiêu Kỳ ra trận, tôi cũng chưa chắc có thể trấn định như thế.

Trước mắt mơ hồ hiện lên ánh mắt ung dung kiêu ngạo của Tiêu Kỳ…

Trong lòng bỗng như được tiếp thêm sức mạnh, làm tinh thần tôi thanh
thản.

Tôi nhìn thẳng Ngọc Tú, quyết định mở miệng nói, “Bọn họ đều là

những chiến sĩ dũng mãnh nhất, nhất định sẽ bình an trở lại với chúng ta”.

Lời của tôi còn chưa dứt, phía nam ngoài thành đã truyền đến tiếng kèn

trận hùng hồn, âm thanh kia phóng lên cao, như làm nứt cả khoảng không,
ngay sau đó là vô vàn tiếng trống cùng dội lại, tiếng động rung chuyển mặt
đất cuồn cuộn tới, thanh thế chứa sát khí rung trời.

Hẳn là Tống Hoài n đã đoạt được đại doanh, theo ước định trước đó, toàn

quân sẽ đánh vang trống trận, thổi kèn lệnh, thị uy với Kiển Trữ Vương bên
kia sông.

Tôi đứng ở trên lầu cao, nhất thời chấn động, nắm chặt lan can, không

thể tin được mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy.

Ngọc Tú bất chấp lễ chế kéo ống tay áo tôi, liên tục hỏi, “Vương phi

người nghe! Đó! Bên đó thế nào?”.

Tôi chỉ nhếch môi không dám mở miệng, chưa nghe được tin tức do

chính miệng người truyền tin đưa tới, tôi chưa dám đặt hy vọng.

Thời gian nửa tuần hương đợi chờ dài dằng dặc dường như làm hao tổn

toàn bộ định lực của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.