NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 386

“Vương phi nói như vậy, phải giải thích thế nào?”. Tống Hoài n vẫn còn

mơ hồ.

Tôi còn chưa muốn đem chuyện nhà kể cho người khác, chỉ cười nhạt,

“Ta tin chắc người sẽ trở lại kinh thành, cũng giống như ta sẽ ở lại Huy
Châu”.

“Người muốn ở lại Huy Châu?”, Tống Hoài n đột nhiên cao giọng, quên

luôn phép tắc tôn ti, nhìn tôi mà cả giận thốt lên, “Tuyệt đối không được!”.

Dưới bóng đêm, mày kiếm của hắn nhếch lên, đôi con ngươi đầy vẻ lo

lắng.

Nhìn ánh mắt ấy, tôi bỗng nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch. Ánh

mắt đó không mang vẻ kính cẩn mà đầy vẻ khẩn thiết, cũng không phải ánh
mắt hạ thần nhìn chủ thượng, là ánh mắt một nam tử nhìn về một nữ tử.

Hắn vội vàng nói: “Huy Châu sắp đánh một trận lớn, thuộc hạ đã chuẩn

bị sẵn sàng để sáng sớm ngày mai Bàng Qúy hộ tống Vương phi ra khỏi
thành, hướng lên phía bắc hợp nhất với Vương gia… Bất kể như thế nào,
quyết không thể để Vương phi mạo hiểm!”.

Tôi hơi nghiêng mình, tránh đi ánh mắt nóng rực đốt người của hắn,

trong lòng có chút loạn.

Nhất thời xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió đêm đang thổi

tà áo bay phất phơ.

“Ngươi chỉ cần dốc toàn lực thủ thành, chuyện đi hay ở ta tự biết cân

nhắc”. Tôi định thần, thấp giọng nói.

Tống Hoài n không vừa ý, toan nói gì đó lại chợt ngừng, môi mím chặt

như sợi chỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.