NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 660

Rõ ràng là giờ Ngọ đầu hạ mà lại thấy cơn ớn lạnh thấu qua xương.

Càng trải nhiều ly biệt mới càng biết quý trọng… Tôi lặng lẽ thở dài,

chấm dứt suy nghĩ mông lung, rút chiếc khăn tay lụa ra lau mồ hôi trên trán
Tiêu Kỳ. Chàng ngẩng đầu lên cười với tôi, sau đó lại cúi xuống chuyên
chú nhìn tấu chương.

“Nghỉ ngơi một lát đi, nhiều tấu chương như vậy, một lần cũng không

xem hết được”, tôi dịu dàng khuyên chàng.

“Đây đều là chuyện gấp, không hoãn lại được”, chàng không ngẩng lên,

nói. Đống tấu chương bên cạnh tay chàng đã chất thành núi.

Tôi bất đắc dĩ cười, đặt chiếc quạt xuống, lấy vài cuốn sổ ra xem. Mấy

ngày gần đây liên tiếp có tin chiến thắng báo về. Mười vạn đại quân cử đi
Tây Cương đã vượt qua đại mạc, bất ngờ tập kích từ phía sau Vương thành
Đột Quyết, giống như một thanh đao nhọn, xuyên thẳng vào trọng tâm Đột
Quyết. Đột Quyết Vương đánh không lại, hơn nữa trong ngoài đều bị địch
vây khốn, tinh thần đã sớm rệu rã. Quân ta có chi viện đầy đủ, tướng sĩ
chốn biên quan phụng mệnh chỉ thủ vệ không tấn công đã nhẫn nhịn không
ra tay từ lâu, liên tục dâng biểu xin chiến. Trong cả chồng tấu chương này,
cũng phải có một nửa là tấu chương xin chiến. Tôi đưa mắt nhìn, không
kìm được mà nở nụ cười.

“Thấy cái gì mà vui thế?”, Tiêu Kỳ đặt bút, ngẩng đầu cười một tiếng,

ôm tôi đặt trên gối chàng. Tôi đưa mấy tấu chương xin chiến cho chàng
xem, chàng cũng cười, “Thời cơ còn chưa tới, có điều cũng sắp rồi”.

Trên tấm dư đồ lớn kia, một vùng sa mạc mênh mông chốn biên cương

đang chìm trong khói lửa. Hộc Luật Vương tử, Hạ Lan Châm… Đánh xong
trận này, chúng ta là địch hay là bạn? Tôi ngẩn người nhìn tấm dư đồ, lòng
chợt rối ren, không biết là mừng hay là lo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.