NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 676

Một ni cô mặc áo xanh lặng lẽ đi tới bên cạnh Từ cô cô, nhỏ giọng bẩm

báo gì đó. Từ cô cô thở dài, cúi đầu trầm ngâm, vẻ mặt do dự. Tôi yếu ớt
hỏi: “Có chuyện gì?”.

Từ cô cô ngập ngừng một lát, nhẹ đáp: “Diệu Tĩnh đã quỳ ở bên ngoài

nửa đêm, nàng khẩn cầu được đưa tiễn Công chúa đoạn đường cuối”.

“Ai là Diệu Tĩnh?”, tôi ngẩn ngơ.

“Là…”, Từ cô cô ngừng một lát, “Cẩm Nhi trong phủ trước kia”.

Tôi đưa mắt nhìn sang, Từ cô cô hạ thấp tầm mắt, không dám nhìn tôi.

Từ cô cô biết thân phận của Cẩm Nhi, lại chỉ nói nàng là người cũ trong
phủ, hiển nhiên là có lòng yêu thương che chở, cố ý cầu xin cho Cẩm Nhi.

Người trong cung phạm tội, bị giáng chức tới chùa Từ An làm nữ ni đều

phải ở hàn xá dưới chân núi, không được tùy ý ra vào, không thể đặt chân
vào cửa chùa, lại càng không thể bước vào nội viện nơi mẫu thân ở. Cẩm
Nhi lần này có thể vào chùa, sai người đưa tin, đủ để thấy Từ cô cô thường
ngày quan tâm tới nàng nhường nào. Lúc này, tôi không muốn trông thấy
nàng, lại không nhẫn tâm từ chối Từ cô cô trước linh cữu của mẫu thân, chỉ
đành thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Để nàng vào đi”.

Bóng người gầy gò tiến vào. Chỉ một thời gian ngắn ngủi qua đi, không

ngờ nàng lại gầy như vậy, không khác gì cành củi khô.

“Cẩm Nhi bái kiến Vương gia”. Nàng quỳ xuống trước mặt Tiêu Kỳ,

nhưng không quỳ tôi, giọng nói yếu ớt, lại dám xưng hô bằng tên cũ, hẳn là
to gan.

Tiêu Kỳ liếc nàng một cái, mặt không đổi sắc, nhưng Từ cô cô đã tái mặt,

ho khan, “Diệu Tĩnh! Vương phi nể tình chủ tớ cũ cho phép ngươi vào đây
tế lễ, ngươi còn không tạ ơn?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.