NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 740

Lời còn chưa dứt, Tiêu Kỳ đã cười lạnh, “Bổn Vương cho được, hắn

nhận được, có gì mà quá phận?”.

Thái Thường tự khanh toát mồ hôi lạnh, liên tục dập đầu. Công khanh

đại thần quỳ phục dưới đất, không ai dám góp ý thêm lời nào nữa. Tiêu Kỳ
kể từ khi nhiếp chính đến nay, làm việc luôn thâm trầm nghiêm cẩn, đã cố
gắng giấu đi khí phách quân nhân, ít khi để lộ ra, vậy mà hôm nay lại
ngang nhiên đạp đổ chế lễ Hoàng thống. Tôi bế Tĩnh nhi ngồi phía sau rèm,
lòng chợt hiểu ra Tiêu Kỳ đang muốn lập uy, cho Tử Đạm sắp lên ngôi một
đòn phủ đầu, cũng để cho quần thần nhìn rõ rằng, uy nghi của thiên tử
trong mắt Tiêu Kỳ chỉ là thứ đồ chơi, quyền sinh quyền sát chỉ nằm trong
duy nhất tay chàng.

Sau đó, Hiền Vương Tử Đạm bị long liễn nghênh vào cung.

Ngày đông, tiết trời giá rét, huynh ấy chỉ mặc thường phục áo đơn,

không đội quan, không cài trâm, tóc tai loạn cả lên, say tí bỉ bước vào điện.
Người xưa có câu “Lúc hắn say, giống như cả ngọn núi sừng sững chực
đổ”, Tử Đạm lúc này chính là như vậy. Tiêu Kỳ sai người chuẩn bị sập
gấm, cung nhân đỡ Tử Đạm ngồi xuống. Trước mắt bao người, Tử Đạm lại
nằm trong điện, mơ màng ngủ.

Tử Đạm nho nhã kiêu ngạo của ngày xưa, người đại diện cuối cùng cho

tôn nghiêm của Hoàng tộc hôm nay bạc nhược, thành kẻ nát rượu, không
để ý đến phong thái lễ độ, cứ mặc người định đoạt, cam chịu, không hề
phản kháng.

Nhìn Tử Đạm ở gần trong gang tấc, tôi đột nhiên quên hết tất cả, chỉ

muốn đuổi hết chư quan trong điện đi, không cho phép ai nhìn huynh ấy
bằng ánh mắt xem thường. Đột nhiên, một cái nhìn lạnh lẽo chiếu thẳng
vào tôi, chỉ là lướt qua thôi nhưng khiến tôi phải sững người lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.