NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 747

Sau đó, mấy lần thẩm đến cửa cầu kiến đều bị tôi lấy cớ bệnh tật không

gặp được từ chối. Thẩm lại nghĩ cách để ca ca đến mời chúng tôi tới biệt
quán dự tiệc, năm lần bảy lượt như vậy, cũng không thấy có thêm trò mới
nữa.

Hôm nay tôi đích thân dẫn Từ cô cô về phủ thăm thẩm. Thấy tôi đến,

thẩm kinh ngạc vô cùng. Trong lúc nói chuyện, tôi còn chủ động nhắc tới
đứa con dễ thương của ca ca.

Thẩm ngồi đối diện tôi, nhẹ than thở, “Con từ nhỏ đã ốm yếu, điều

dưỡng nhiều năm cũng không thấy khỏe lên. Chỉ tiếc Trưởng Công chúa ra
đi quá sớm, nàng vốn thích trẻ con, nếu lúc còn sống có thể nhìn thấy cháu,
chắc là không còn gì tiếc nuối”. Tôi giương mắt nhìn thẩm, khẽ nhíu mày
nói: “Thẩm nói đúng. A Vũ chưa thực hiện được tâm nguyện này của mẫu
thân, lòng vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc”.

Thẩm cúi đầu thở dài, định nói gì lại thôi. Tôi bỗng nhiên hỏi, “Thiến nhi

năm nay cũng sắp mười lăm rồi?”.

“Ừ, tuổi cũng không còn nhỏ nữa”, thẩm ngẩn ra, vội tiếp lời, con ngươi

liên tục chuyển động nhìn trên mặt tôi.

Tôi mỉm cười gật đầu, “Thiến nhi trời sinh tính tình hoạt bát, ta rất hâm

mộ, nếu có nàng ở bên cạnh thì trong phủ ta cũng sẽ náo nhiệt hơn rất
nhiều”.

“Chỉ sợ nó bướng bỉnh quá thôi”, thẩm cười tươi, mắt chợt lóe lên tia

sáng, “Nếu như con ngại trong phủ quá thanh tịnh, thẩm sẽ để nó đến chơi
với con thường xuyên hơn”.

Tôi cười cười, chuyển đề tài, “Được như vậy thì quá tốt rồi! Chỉ là lúc

này đang ở kinh thành chứ không phải quê cũ khi xưa, Thiến nhi vẫn là
danh môn khuê tú, nếu cả ngày chỉ chơi đùa e rằng không ổn, ta nghĩ cần
có người dạy cho nàng biết chừng mực”. Thẩm trầm ngâm không đáp, tựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.