NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 778

Ba chữ này dành tặng cho Cố Doãn Vấn thực quá chuẩn xác, hành vi này

không khác gì tiểu nhân ngoài phố phường cả. Từ khi Cố gia lụi bại tới nay,
hơn nửa tài sản bị hắn tiêu hoang gần như không còn, hôm nay ngay cả
muội muội duy nhất cũng muốn bán. Đường đường nhà công hầu, sao lại
lưu lạc đến bước đường này? Cố Thái Vi đi cầu xin ca ca, chỉ mang theo tia
hy vọng cuối cùng, lại bị ca ca quả quyết từ chối.

“Hôm đó huynh không hiểu rõ chuyện, tổn thương nàng… Vừa rồi

huynh đã cầu hôn với Cố Doãn Vấn, muốn lấy nàng làm thiếp, nhưng nàng
nhất quyết không chịu”, ca ca buồn lòng.

Tuyệt vọng đến thế nào mới có thể khiến cho một nữ tử yếu đuối cam

nguyện từ bỏ hết thảy, chặt đứt tơ duyên, một mình lấy chồng xa xôi nước
khác? Tôi hoảng hốt, nghĩ tới những gì mình đã trải qua, cho dù là lúc gian
nan nhất tôi cũng chưa từng tuyệt vọng như thế. Chỉ vì tôi chưa bao giờ cô
độc, luôn luôn có một người mà tôi tin tưởng nhất ở bên cạnh. So với Cố
Thái Vi hay Chu Nhan, tôi quả thực may mắn hơn nhiều.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, hạt mưa đập trên mái ngói như gõ vào lòng

người.

“A Việt, cho người cầm ô đứng che mưa cho nàng”, tôi bất đắc dĩ thở

dài.

Ca ca chợt đứng dậy, “Để ta đi!”.

Tiêu Kỳ vốn im lặng bỗng nhiên cất tiếng: “A Túc, nếu huynh không thể

yêu nàng thì hãy dứt khoát buông tay cho nàng đi”.

Ca ca ngơ ngẩn, nhíu mày nhìn Tiêu Kỳ, “Buông tay, để nàng gả cho Đột

Quyết?”.

“Mỗi người có một số mệnh riêng, gả cho Đột Quyết đối với nàng chưa

chắc đã là chuyện xấu”, tôi chợt hiểu, “Ca ca, nếu huynh chỉ vì thương hại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.