NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 781

không biết là do sai sót gì, cũng không biết là cố tình hay ngoài ý muốn, Hồ
Dao lại mang thai đúng lúc này.

Chẳng lẽ đây là ý trời? Tôi không biết nên mừng hay lo.

Từ sau hôn lễ, Tử Đạm và Hồ Dao không thể coi là không hòa thuận, đôi

bên tương kính như tân. Tôi cũng hy vọng Tử Đạm gặp được ý trung nhân,
quý trọng người trước mắt. Vốn tưởng rằng, có thể tương kính nhau mà
chung sống cả đời là đủ. Nhưng trời cao lại thưởng cho họ một đứa con, là
con ruột của Tử Đạm… Đây là niềm an ủi duy nhất dành cho huynh ấy.
Một đứa bé, có thể giúp một nữ tử cô tịch khôi phục hy vọng, có lẽ cũng có
thể giúp một nam nhân yếu đuối trưởng thành, làm một phụ thân kiên
cường.

Mà đứa bé này đến là bi kịch hay may mắn, tôi không dám nghĩ nhiều.

Sau khi bình ổn lại tâm tư, tôi trầm giọng hỏi, “Vương gia đã biết tin

chưa?”.

Chân thị cúi đầu đáp: “Nội đường đã bẩm báo với Vương gia rồi”.

Tôi hít sâu, trầm ngâm nói: “Người chẩn mạch cho Hoàng hậu là vị Thái

y nào? Hôm nay có thay đổi gì không?”.

“Hồi bẩm Vương phi, trước giờ người chẩn mạch cho Hoàng hậu luôn là

Lưu Thái y. Hôm nay Lưu Thái y lại cáo bệnh, đã đổi việc chẩn mạch cho
Lâm Thái y”.

Lời của Chân thị khiến lòng tôi chùng xuống.

Cả ngày không thấy Tiêu Kỳ trở về, mãi đến đêm, lúc giờ Tý tới gần,

chàng mới lặng lẽ bước vào phòng. Tôi còn chưa ngủ, chỉ nhắm mắt nằm
quay vào trong, vờ như không nhận ra. Thị nữ lui ra khỏi cửa, chàng tự
mình thay y phục, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, sợ đánh thức tôi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.