Ánh mặt trời chiếu lên chiến giáp sáng chói, tôi nghiêng đầu, lại thấy Hồ
Dao ở bên cạnh thẳng lưng, nhìn về phía trước không chớp mắt, ánh mắt
chuyên chú, vẻ mặt u ám.
Đó là phu quân của tôi và nàng, không biết tâm tình nàng khi thấy Tử
Đạm có giống như tôi khi thấy Tiêu Kỳ không.
Cuộc thi bắn bắt đầu. Ở phía xa có đặt năm chiếc ly vàng, người thi bắn
luân phiên bắn mũi tên nhẹ về phía đó, ai bắn trúng ly vàng thì được
thưởng một ly vàng đầy rượu.
Mũi tên nhẹ là tên không có đầu, rất khó để nắm chắc độ mạnh yếu và
chính xác, như thế mới là cuộc so tài chân chính.
Người thi đấu ghìm ngựa giương cung, nữ quyến ở phía xa đưa mắt dõi
theo.
Tiêu Kỳ đưa ngựa đến trước điểm bắn, xung quanh vang lên tiếng hoan
hô như sấm dậy, tiếng khen ngợi ồn ào, khí thế hùng hồn.
Lại thấy Tử Đạm đột nhiên phóng ngựa tiến lên, lướt qua người Tiêu Kỳ,
đoạt lấy cây cung mà lễ quan dâng lên.
Chuyện xảy ra bất ngờ, chưa kịp thấy rõ phản ứng của Tiêu Kỳ, Tử Đạm
đã giương cung lắp tên, dây cung kêu vang một tiếng, mũi tên phá không
bay đi, một chiếc ly vàng rơi xuống đất.
Bốn phía yên lặng như tờ, nữ quyến ngẩn ngơ chốc lát, chợt rối rít kinh
hô.
Tôi toát mồ hôi lạnh, lòng lo lắng, lại thấy Tiêu Kỳ chầm chậm vỗ tay,
mọi người xung quanh lúc này mới trầm trồ khen ngợi.