NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 856

Hồ Quang Viễn rõ ràng là một hán tử chính trực hào sảng, rất được Tiêu

Kỳ tín nhiệm, sao lại dám làm chuyện ngu xuẩn thế này!

Tạ lão Hầu gia là thân nhân duy nhất của Tử Đạm. Năm xưa Tạ gia bị

cuốn vào tranh giành đế vị, Kính Thành Hầu thua cuộc, cả Tạ gia chịu liên
lụy, lúc đó gần như sắp diệt vong. Duy chỉ có Tạ lão Hầu gia bị bệnh xin
nghỉ, chưa từng tham dự, mà thân lại là cựu thần ba đời, có công với xã tắc
nên may mắn tránh được nạn. Sau khi Tử Đạm lên ngôi, nhớ đến thể diện
mẫu gia nên mới cho Tạ lão Hầu gia một chức vị vô thực quyền để ông ta
dưỡng thọ, an nhàn sống quãng đời còn lại.

Tử Đạm, sao lại là Tử Đạm? Hai người kia mặc dù không thân thiết với

huynh ấy, nhưng một người là em vợ, một người là trưởng bối. Họ cùng
dính vào chuyện xấu này, thể diện của huynh ấy biết ném đi đâu? Tôi biết
phải làm sao?

“Chứng cớ vô cùng xác thực?”, tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tống Hoài

n.

“Bằng chứng như núi, là lời khai của một hạ lại và người kiểm kê sổ sách

Hầu phủ”, Tống Hoài n lấy một tấm lụa đen từ trong tay ra.

Nếu như xử theo luật, Tạ Hầu khó thoát trọng tội, phải nhận hình phạt

chém ngang lưng; Hồ Quang Viễn có thể miễn tội chết, nhưng không tránh
được bị khắc chữ lưu đày.

Trầm mặc, trầm mặc thật lâu, khiến người khác gần như không hít thở

được.

Tôi mỏi mệt cất tiếng: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, nên làm

thế nào thì ngươi cứ làm thế”.

Tống Hoài n yên lặng nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt sâu

thẳm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.