NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 87

Tôi rút tay ra, lùi về phía sau một bước, lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn cũng trầm tĩnh nhìn, một lúc lâu lại ngạo mạn cười một tiếng, “Hối

hận cứu ta?”.

“Tiện tay mà thôi, không hối hận được”, tôi thản nhiên nói.

Hắn trầm mặc chốc lát, bỗng cười lạnh, “Tiêu Kỳ giết người như ngóe lại

cưới một vị Vương phi tâm địa bồ tát, buồn cười, thật là nực cười!”.

Tôi cũng cười một tiếng, “Tướng quân không giết địch chẳng lẽ lại học y

hành y tế thế?”.

Hắn hừ lạnh, “Ngươi rất biết bảo vệ phu quân, đáng tiếc Dự Chương

Vương không biết thương hoa tiếc ngọc, giai nhân như vậy lại bị cô đơn ba
năm liền”.

Tôi nhếch môi, cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, không để ánh

mắt của hắn làm cho bối rối, lạnh lùng nói, “Chuyện trong nhà mình đâu
cần phải nói với người ngoài”.

“Thiên hạ đều biết nỗi tủi thân của ngươi, Vương phi cần gì phải kiên

quyết giữ thể diện?”, hắn mỉm cười, lời nói lại thêm vài phần ác độc.

“Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta tủi thân?”, tôi ngạo nghễ nói,

“Tiêu Kỳ cho dù không phải là tất cả cũng là phu quân ta, không phải để
người ngoài chửi bới”.

Hắn không nói, bình tĩnh nhìn tôi, một hồi lâu bỗng thở dài một tiếng.

“Vương Huyên”, hắn như có điều suy nghĩ, thấp giọng gọi tên tôi, bỗng

nhiên ngước mắt nhìn tôi, “Ngươi vì sao không nhân cơ hội đó giết ta mà
ngược lại còn cứu ta?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.