NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 896

khỏi cung, lấy thân phận con của họ hàng nuôi ở Vương phủ, tuyên bố với
người ngoài rằng tiểu Hoàng tử chết yểu. Đợi Tử Đạm nhường ngôi, đi về
đất phong xa xôi, tôi sẽ để Tử Đạm nhận nó làm nghĩa tử đi theo.

Song chuyện mật chiếu xảy ra, Hồ gia diệt môn, nỗi hận và cái tát của Tử

Đạm mang đến một đòn trí mạng cho kế hoạch của tôi.

Những gì tôi tình nguyện làm là sai, sai hoàn toàn.

Tử Đạm không phải Tĩnh nhi, không phải đứa trẻ để mặc cho người khác

định đoạt cả đời.

Mối hận đoạn vị, mối thù diệt tộc, đời này không bao giờ có thể hóa giải

được nữa.

Tử Đạm và Tiêu Kỳ, tôi và Hồ Dao, đã định trọn đời là địch.

Đứa trẻ sơ sinh này còn chưa biết vui buồn chốn nhân gian, song nhiều

năm sau, nó sẽ biến thành thế nào? Nó có biết, từ giờ khắc chào đời, nó đã
rơi vào thù hận của bậc cha chú: huyết mạch chưa đoạn tuyệt thì thù hận
còn chưa thôi?

“Vương phi!”, Liêu ma ma thấp giọng gọi tôi, “Hoàng hậu sinh xong rất

yếu, hiện đang hôn mê, tiểu Hoàng tử sinh non, sợ là quá yếu ớt”.

Tôi căng thẳng, “Bế đứa bé tới đây cho ta”.

“Vâng”, Liêu ma ma đáp lời, đi vào.

Tôi trầm ngâm chốc lát, “Truyền Thái y tới”.

Vú em đi ra khỏi điện, ôm một đứa bé nằm trong tã vàng, đi đến trước

mặt tôi, quỳ xuống, cẩn thận đưa đứa bé lên.

Đứa bé nằm trong tã không khóc, chỉ kêu mấy tiếng yếu ớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.