NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 91

Bộ dạng quẫn bách của tôi khiến hắn bật cười lớn.

“Thiếu chủ… có việc gì vậy?”, màn cửa khẽ động, tiểu Diệp thò người

vào hỏi han, bị tiếng cười của hắn kinh động, có chút ngạc nhiên.

Tôi nhân cơ hội lui về phía sau, lại nghe thấy hắn gầm lên một tiếng, “Đi

ra ngoài! Ai cho ngươi vào?”.

Tiểu Diệp giật mình, thần sắc kinh hãi.

Hắn giận dữ, nắm lấy bát thuốc, ném về phía cửa, “Cút!”.

Tiểu Diệp trào nước mắt, quay đầu chạy vội ra ngoài.

Tôi đứng tránh xa xa trong góc phòng, thờ ơ, hờ hững nhìn.

Mấy ngày nay thương thế của hắn chuyển biến rất nhanh, dù chưa khỏi

hẳn nhưng tinh thần, nguyên khí cũng đã hồi phục hơn nửa.

Vị Hạ Lan công tử này tính tình vô cùng cổ quái, lúc tiều tụy mang bệnh

còn khiến người ta cảm thấy chút bi thương, nhưng tinh thần vừa chuyển
biến tốt đã trở nên vô cùng khó lường, hỉ nộ vô thường. Có khi cả ngày
không nói lời nào, gặp ai cũng làm như không thấy, có lúc thì cực kỳ cáu
kỉnh, nổi giận vô cớ.

Hắn đuổi tiểu Diệp đi rồi nhưng dường như vẫn chưa hết giận, bộ mặt

vẫn bày ra vẻ phiền não bực bội.

Tôi đứng dậy đi về phía cửa.

Cánh tay bỗng nhiên đau nhói, bị hắn hung hăng lôi trở lại.

“Ta cho ngươi đi sao?”, hắn lạnh lùng mở miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.